TÌM NHANH
CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ XUYÊN ĐẾN 23 NĂM SAU
View: 1.290
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 79: Bản chép phạt và nụ hôn
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

 

Chương 79: Bản chép phạt và nụ hôn

 

Bởi sâu sắc hoài nghi mẹ bị bố gia bạo, nhóc con Mộ Dương bị để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng, vì vậy đêm đó thức đêm chép thể văn ngôn theo đúng yêu cầu của Thích Vị Thần, cuối cùng trực tiếp nằm liệt trên giường hôn mê bất tỉnh, mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi tỉnh lại tại giường một lát rồi cậu ta mới lười biếng bò dậy, cầm sách bài tập thật dày đi tìm Thích Vị Thần.

 

“Bố, con thật sự chép cẩn thận." Thích Mộ Dương ngáp một cái, đưa vở bài tập cho Thích Vị Thần kiểm tra.

 

Thích Vị Thần cầm lên xem một lượt, kiểm tra qua hàm nghĩa mấy từ của cậu ta, xác định cậu ta hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi để vở sang một bên: “Chép mệt không?”

 

“Mệt a, hơn mười hai giờ con mới ngủ.” Thích Mộ Dương lại ngáp một cái, khóe mắt lấm tấm nước mắt.

 

Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta: “Sẽ hoàn thành tốt khối lượng học tập ngày hôm nay chứ?”

 

Khoé miệng Thích Mộ Dương giật giật: “… Bố yên tâm đi, hôm nay dù cho có dao từ trên trời rơi xuống thì con cũng sẽ hoàn thành việc học trước rồi mới trốn.”

 

“Có quyết tâm thì tốt, trước tiên học thuộc bài khóa ngữ văn đi, vận động đầu óc một chút.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

 

Thích Mộ Dương lập tức xoay người đi đọc sách, lúc cậu ta đọc được gần một tiết thì Chử Tình rốt cuộc từ trong phòng đi ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Mẹ, mau nộp bài tập.” Sợ Chử Tình bị giáo huấn, Thích Mộ Dương nhanh chóng nhắc nhở.

 

Chử Tình dừng lại một lát, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh trong phòng Thích Vị Thần ngày hôm qua, lát sau thẹn quá thành giận: “Mẹ không nộp!” Nói xong hầm hừ về phòng. 

 

“… Bố, mẹ con khả năng có chút cáu kỉnh lúc rời giường, đợi mẹ bình tĩnh một lát là được." Thích Mộ Dương ngượng ngùng nói.

 

Thích Vị Thần bình tĩnh đứng dậy: “Bố đi xem cô ấy.”

 

“Hay là để con đi cho!” Thích Mộ Dương chạy đến ngăn cậu lại, thần sắc lo lắng nói: “Mẹ còn nhỏ, chuyện gì cũng chưa hiểu, bố đừng đánh mẹ.”

 

Thích Vị Thần dừng lại một lát: “Bố không đánh cô ấy.”

 

“Phải không? Con không tin.” Thích Mộ Dương cười gượng. Hôm qua mẹ thút thít chạy ra từ phòng bố, vừa nhìn là biết không phải bị mắng bình thường, nếu bố không động tay thì sao trông mẹ chật vật như vậy?

 

Trong lúc Thích Mộ Dương một bên hoài nghi một bên không chịu nhượng bộ, Thích Vị Thần sắc mặt bình tĩnh đối diện với cậu ta: “Bố đánh không lại cô ấy.”

 

Thích Mộ Dương: “…” Đột nhiên bị thuyết phục là thế nào?

 

Cậu ta yên lặng xê dịch sang bên cạnh, nhìn Thích Vị Thần bình tĩnh đi qua mình vào phòng mẹ, sau đó ngay trước mặt cậu đóng cửa phòng lại.

 

Rắc rắc.

 

Âm thanh này… là khóa cửa? Thích Mộ Dương lại bắt đầu lo lắng, chỉ là lần này không hề lo lắng an toàn thân nhân của mẹ mà là sợ bố chọc giận mẹ, bị đánh thì làm sao giờ.

 

Trong lúc Thích Mộ Dương ở ngoài cửa lo lắng sốt ruột, Chử Tình trong phòng ôm gối đầu, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thích Vị Thần: “Mình chỉ chép hai trang, nhiều hơn không có.”

 

“Chưa nói chuyện bài tập.” Thích Vị Thần bình tĩnh mở miệng, rèm trong phòng cô không kéo ra, đèn cũng không bật, cả căn phòng đều vô cùng tối tăm, rất dễ che giấu đôi tai đang đỏ lên của cậu.

 

Chử Tình chần chừ ba giây, nhíu mày nói: “Vậy cậu đến làm gì?”

 

“Ngày hôm qua cắn cậu bị thương, mình đến xem.” Thích Vị Thần nói xong bèn tiến lên một bước.

 

Chử Tình cả kinh, vội vàng lui về phía sau ba bước, trong lúc lùi đánh giá độ cao và rộng của phòng. Lúc gót chân chạm đến mép giường, không cẩn thận ngồi bịch xuống. Thích Vị Thần thuận thế chống đầu gối của cô, làm cô trốn không thể trốn, sau đó cúi người giữ cổ áo cô.

 

Chử Tình theo bản năng ngửa ra sau, lại bị một bàn tay cậu đỡ lưng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt cậu phóng đại vô hạn ――

 

“Mình thật sự không đau!” Thời khắc mấu chốt, Chử Tình hoảng loạn nói: “Thật sự không đau, một chút cũng không đau!”

 

“Mình không tin.” Thích Vị Thần chỉ nói ba chữ.

 

Chử Tình đỏ mặt xấu hổ buồn bực nói: “Vậy cậu tránh xa một chút, mình cho cậu xem.”

 

“Quá xa không nhìn thấy.” Thích Vị Thần rũ mắt.

 

Cậu cách quá gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của cậu. Chử Tình ban đầu chỉ là đỏ mặt, sau dần dần tim đập cũng rối loạn, ngay cả giọng nói nghe cũng yếu ớt hơn rất nhiều: “… cậu bật đèn, mình cho cậu xem.”

 

Thích Vị Thần dừng lại một chút, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mới ngồi dậy. Chử Tình thở phào một hơi, nhanh chóng đẩy cậu ra rồi chạy đi bật đèn, sau đó, dưới cái nhìn nghiêm túc chăm chú của cậu, cố nén thẹn thùng cởi một chiếc cúc áo, ngẩng cổ cho cậu nhìn.

 

Làn da trắng nõn đập vào mi mắt, yết hầu Thích Vị Thần hơi động, sau một lúc lâu mới bình tĩnh nói: “Nếu không sao thì vì sao hôm qua lại sợ như vậy?”

 

“… Mình mới không phải sợ, mình, mình là không ngờ đến cậu sẽ biến thái như vậy." Chử Tình phản bác xong, không nhịn được oán giận: “Cậu cũng quá dọa người, rõ ràng chỉ là hôn một chút, vì cái gì muốn cắn người chứ?”

 

Thích Vị Thần dừng một lát, đáy mắt hiện lên chút ý cười, một lúc lâu sau mới nhìn về phía cô: “Cậu cảm thấy mình thật sự cắn cậu?”

 

“Không thì sao?” Chử Tình không phục.

 

Thích Vị Thần không nói, chỉ là hai tai càng đỏ hơn, dưới ánh đèn phòng ngủ trông giống hai nửa hồng bảo thạch trong suốt, khiến người ta rất khó bỏ qua. Chử Tình nhìn chằm chằm tai cậu một lúc lâu, nhận ra gì đó, cũng bối rối theo. 

 

Sau một lúc lâu, Thích Vị Thần mở miệng đánh vỡ sự im lặng: “Cậu cũng phải học cách thích ứng.”

 

Chử Tình: “…”

 

Thích Vị Thần ngẫm nghĩ, lại nói bổ sung: “Trước kia mình cho rằng năng lực tiếp thu của cậu sẽ khá lớn, không nghĩ đến cậu sẽ bài xích như vậy, về sau sẽ chú ý, lần sau sẽ theo thứ tự…”

 

“Cậu đi ra ngoài cho mình!” Nghe lời nói kỳ cục của cậu, Chử Tình lại một lần nữa thẹn quá hóa giận, mặt đỏ tai hồng đẩy cậu ra ngoài, sau đó 'cạch' một tiếng khóa trái cửa lại.

 

Thích Vị Thần bị đẩy ra ngoài cửa đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mặt với Thích Mộ Dương, đôi mắt vốn còn mang ý cười lập tức nghiêm túc lên.

 

“… Bố, mẹ con đánh bố?” Thích Mộ Dương run rẩy hỏi.

 

Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt, yên lặng lắc đầu.

 

Thích Mộ Dương hơi yên tâm, ngay sau đó lại khẩn trương hỏi: “Vậy bố đánh mẹ sao?”

 

“Thích Mộ Dương.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cậu ta.

 

Đại đa số thời điểm, bố sẽ không gọi cả họ lẫn tên cậu ta, một khi như vậy thì chứng tỏ cậu ta sắp không xong. Thích Mộ Dương cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Quan hệ giữa bố và mẹ con rất tốt, sẽ không xuất hiện những chuyện như bạo lực gia đình, vậy nên dừng ngay phỏng đoán vô cớ của con lại.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói.

 

Thích Mộ Dương ngượng ngùng cười: “Vậy, mẹ đã nộp bài tập chưa?”

 

Thích Vị Thần trầm mặc, sau một hồi lâu mới không quá chắc chắn mở miệng: “Rồi.”

 

Thích Mộ Dương đợi đáp án đợi đến mức có chút thất thần cũng không chú ý đến ngữ khí của cậu không đúng, nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con đi học đây.”

 

Thích Vị Thần trả lời, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con dậy muộn. 

 

Khiếp sợ với mức độ trừng phạt quá nặng, hai mẹ con không dám loi nhoi nữa, chủ nhật ngoan ngoãn học một ngày, cuối cùng miễn cưỡng đạt chỉ tiêu.

 

Hai mẹ con nghe được tin tức đạt yêu cầu xong, cảm động đến mức ôm nhau một cái, thuận tiện dắt tay nhau đi sang tiểu khu bên cạnh tìm một quán net chơi game hai tiếng, ra khỏi quán net lại tiện đường đi ăn nướng BBQ, mãi cho đến mười giờ mới về nhà.

 

Thích Vị Thần - Học sinh cấp ba goá bụa một người trông nhà yên lặng bỏ phần kế hoạch học tập lúc trước đã chuẩn bị cho hai người, lần nữa thay đổi một hình thức học tập ma quỷ hơn.

 

Hôm sau, hai mẹ con cùng nhau đến trường học, nhìn thấy kế hoạch học tập bị chấn kinh rồi!!!

 

“Tạm thời chỉ có như vậy, có ý kiến có thể nói.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

 

“Này, này mệt chết con cũng không học xong được!” Thích Mộ Dương kêu rên.

 

Chử Tình cũng phụ họa: “Đúng vậy, như này cũng quá nhiều, cường độ lúc trước đã khiến người ta không chịu nổi, giờ cậu lại đổi thành như vậy có phải có chút quá độc đoán không?”

 

“Cách hôm thi còn 19 ngày nữa, cố lên.” Thích Vị Thần chia đề thi cho hai người.

 

Hai mẹ con: “…” Thực ta cậu căn bản không quan tâm ý kiến của chúng ta hả?

 

Với kế hoạch học tập vốn dĩ đã đủ ma quỷ nay lại tăng gấp đôi, hai mẹ con dù cho cả ngày đều vùi đầu làm bài cũng căn bản học không xong, cuối cùng kéo thân thể mệt mỏi lại bị chép phạt. Chử Tình sống mấy ngày 'heo chó không bằng’ như vậy, dần dần bắt đầu nghĩ đến chủ ý lệch lạc.

 

Lại là một ngày không hoàn thành tiến độ học tập, Thích Mộ Dương cầm nội dung phải chép phạt, mặt ủ mày ê đi về phía ký túc xá. Thích Vị Thần nhìn về phía bóng dáng cậu ta: "Không đi cùng bố mẹ?”

 

Bóng dáng Thích Mộ Dương tạm dừng một lát, tang thương mở miệng: “Để cho con hưởng thụ một chút cô độc đi, gần đây thời gian con đối mặt với bố thật sự quá nhiều.”

 

Nói xong chậm rì rì rời đi giống như ông cụ non. Thích Vị Thần rũ mắt nhìn về phía Chử Tình còn đang lấn cấn tại chỗ ngồi, kiên nhẫn chờ cô thu dọn đồ đạc, đợi lúc cô đứng lên còn không quên nhắc nhở: “Cậu chưa cầm vở bài tập.”

 

“…Ừ.”

 

Chử Tình cạn lời cầm vở bài tập rồi đi ra ngoài cùng cậu. Hai người một đường không nói gì, chỉ là sau khi đi ra khu dạy học, Chử Tình đột nhiên mở miệng: “Chúng ta ra sân thể dục một lát đi.”

 

Thích Vị Thần dừng một lát, nhẹ nhàng đồng ý.

 

Vì vậy hai người lại thay đổi con đường, đi về phía sân thể dục. Lúc ngang qua rừng cây nhỏ, Chử Tình đột nhiên kéo quần áo cậu. Thích Vị Thần rũ mắt nhìn qua, dưới ánh trăng, Chử Tình đỏ mặt, lôi kéo góc áo cậu đi về phía rừng cây nhỏ.

 

Rõ ràng tay cô không dùng sức nhưng Thích Vị Thần lại chịu khống chế đi cùng cô. Đợi đến khi hai người đi vào rừng cây nhỏ, Chử Tình đột nhiên ôm lấy cổ cậu, để cậu cúi đầu xuống. Thích Vị Thần hiểu ý hôn lên, hai người trốn trong  rừng cây nhỏ, trao nhau một nụ hôn sâu.

 

Chờ đến cuối cùng tách ra, hơi thở của Chử Tình đã có chút không ổn, dựa vào ngực cậu nghỉ ngơi một lát, còn không quên nhắc nhở: “Mình đã hôn cậu rồi, phạt chép hôm nay mình không chép.”

 

Thích Vị Thần mơn trớn tóc cô: “Là vì không muốn làm bài tập nên mới hôn mình?”

 

“Đương nhiên không phải!” Chử Tình sợ cậu hiểu lầm, vội vàng bò ra khỏi lồng ngực cậu phủ nhận: “Mình là vì thích cậu mới hôn… Đương nhiên, có thể thuận tiện giải quyết vụ phạt chép thì mình càng muốn hôn.”

 

Đáy mắt Thích Vị Thần hiện lên chút ý cười: “Nhưng cũng không thể hoàn toàn không chép, bằng không bị Mộ Dương biết, nó sẽ có ý kiến.”

 

“Vậy mình chép một trang?” Chử Tình thử.

 

Thích Vị Thần rũ mắt: “Quá ít, hai trang đi.”

 

“Được, thành giao!” So sánh với số lượng ban đầu đã ít hơn hai phần ba, Chử Tình lập tức đồng ý.

 

Hai người liếc nhau, đều tương đối vừa lòng với kết quả hôm nay.

 

Sau ngày hôm nay, hình thức học tập ma quỷ vẫn còn tiếp diễn, giao dịch không đứng đắn của Chử Tình và Thích Vị Thần cũng vẫn tiếp tục, trong toàn bộ quá trình học tập chỉ có con trai ngốc là thực sự lao tâm lao lực khổ không nói nổi, ngay cả Trần Tú ngồi cùng bàn cũng không nhìn nổi, lặng lẽ tìm Thích Vị Thần nói chuyện.

 

“Thích, Thích Thần, tôi hiểu tâm trạng muốn đại ca học tập tử tế của cậu, nhưng mà khối lượng học tập hiện tại với cậu ấy mà nói thật sự quá nặng.” Trần Tú sợ Thích Vị Thần nhất, hiện tại mở miệng cũng là gom hết dũng khí: “Học tập cần lần lượt từng bước, cậu ấy như vậy rất dễ ảnh hưởng đến thân thể.”

 

“Cậu muốn nói gì?” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.

 

Trần Tú trầm mặc trong chớp mắt, thử thăm dò mở miệng: “Hay là giảm bớt khối lượng học tập một chút? Một chút là được, cậu ấy thoạt nhìn thật sự quá mệt mỏi.”

 

Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta, hiếm khi giải thích một câu: “Vốn dĩ tôi định để cậu ta học 60 câu một ngày, nhưng cậu ta luôn học 4-50 câu có lệ đối phó tôi, giờ sắp xếp khối lượng 80 câu cậu ta ngược lại có thể học 60.”

 

“...Như vậy sao,” Trần Tú mờ mịt trong chớp mắt: “Vậy, vậy như vậy không phải tương đương với hoàn thành kế hoạch ban đầu của cậu sao? Vậy vì sao cậu còn muốn phạt cậu ấy?”

 

Thích Vị Thần im lặng một lát: “Bởi vì thú vị.”

 

Trần Tú: “?”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)