TÌM NHANH
BAO NUÔI IDOL
View: 17.244
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 6: Em đang ở cùng ai?
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

 

Chương 6: Em đang ở cùng ai?

 

Biên Nhan ấp úng: “Em ở ngoài...”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Anh có hơi mệt, hôm nay chúng ta ăn ở gần đây đi.” Tiết Ngôn hỏi thăm ý kiến của cô: “Đi Đường Đô hay tiệm mổ lợn của lão Lục?”

 

Hai quán này đều ăn rất ngon.

 

“Nếu anh mệt thì không cần theo em đâu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

 

“Em có lòng tốt vậy à?” Tiết Ngôn cười.

 

“Nè nha.”

 

“Không phải em nói không thấy mặt anh sẽ không nuốt trôi cơm sao?”

 

 Ây gù.

 

Mấy câu xấu hổ như vậy thì đừng nên nhắc lại nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Biên Nhan chột dạ liếc Đàm Dận, người nọ đứng đàng hoàng tại chỗ, đôi mắt đẹp yên tĩnh hơi nhướng lên chăm chú nhìn cô.

 

Trái tim cô mềm ra, cầm ngón tay anh lắc lắc.

 

“Không sao, cuối cùng em cũng phải khắc phục thôi.”

 

Đàm Dận cười, nắm tay cô đưa lên môi hôn một cái.

 

Tiết Ngôn yên lặng: “Bây giờ em mới muốn khắc phục, có phải đã trễ rồi không?”

 

“Hả?” Biên Nhan nghe không hiểu ý của anh.

 

Tiết Ngôn lại không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa: “Gửi định vị cho anh, anh lái xe qua đón em.”

 

“Em... Em ăn rồi.”

 

Hôm nay Tiết Ngôn kiên trì đến bất ngờ.

 

Đàm Dận lượm áo ngực không vai đã bị anh cởi ra lên: “Cái này có cần mặc vào không?”

 

Hình ảnh áo lót hồng nhạt bị anh cầm trong tay có chút kích thích thị giác, cô vội vàng đoạt lấy: “Tôi tự mặc là được rồi.”

 

“Tôi cài lại giúp em.”

 

Giọng nói của Tiết Ngôn lập tức lạnh đi: “Em đang ở cùng với ai?”

 

Thấy không dối gạt được, Biên Nhan thở dài: “Em tìm bạn trai, trước hết anh đừng nói gì cho ba biết.”

 

Tiết Ngôn im lặng trong khoảng một phút.

 

Biên Nhan thử thăm dò: “Hôm nào giới thiệu cho hai người làm quen, thật đấy, anh đừng nói với ba nhé.”

 

Dù thế nào thì sự tồn tại của hợp đồng bao nuôi này không thể để cho Biên Chí Thành biết được, cô không muốn lớn vậy rồi mà còn bị ăn đòn đâu.

 

Nhưng thân phận và kinh nghiệm của Đàm Dận lại quá dễ tra xét.

 

“Tút” một tiếng, Tiết Ngôn cúp điện thoại.

 

“Người theo đuổi em à?” Đàm Dận phỏng đoán manh mối qua nét mặt của cô, “Vậy thì là đối tượng em thầm mến?”

 

Biên Nhan hừ một tiếng, thành thật thừa nhận, “Anh ấy không thích tôi.” Cô vòng cánh tay ôm cổ anh, đỏ mặt hỏi: “Còn tiếp tục không?”

 

Đàm Dận nhếch môi: “Em muốn tiếp tục, tôi sẽ phối hợp với em.”

 

Thế nhưng hôm nay có lẽ không thích hợp lên giường, bàn tay to của anh mới vừa xoa nắn thì một cú điện thoại khác lại gọi tới không đúng lúc.

 

Phát Tiểu sau khi tốt nghiệp thì đi Anh du học đã trở về, đang bao một quán bar trên đường Hoài Xuân, hẹn với lũ bạn thuở xưa cùng nhau tụ tập.

 

“Tiết Ngôn cũng có ở đấy hả?” Biên Nhan rất khẩn trương hỏi.

 

“Người ta là ông lớn bận bịu, tớ cũng không dám quấy rầy.” Phát Tiểu lạnh nhạt nói: “Ha ha, mời anh ta tới đây để đám chúng ta nhìn cái mặt chết của anh ta sao?”

 

Từ trung học, Phát Tiểu và Tiết Ngôn đã không ưa nhau, cậu ấy suốt ngày chán ghét Tiết Ngôn cứ giả vờ bày ra bộ mặt thối, mặt ngoài thì vậy sau lưng lại khác, nếu bảo moi trái tim anh ta ra xem thử nhất định là đen thui.

 

Tiết Ngôn giả vờ hồi nào, Tiết Ngôn có cái điệu như vậy nên cô mới thích đấy.

 

Uầy.

 

Biên Nhan dùng áo ngực để che khuất bầu ngực đang run rẩy. Đàm Dận chống một tay vào phần tựa lưng của ghế sofa, đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không làm nữa sao?”

 

“Không làm nữa.”

 

“Được rồi.” Anh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, sự nhiệt tình và dịu dàng vừa nãy tựa như chỉ làm cho có.

 

Biên Nhan: “Thật ra thì anh không có mấy hứng thú cùng làm với tôi đúng chứ.”

 

Đàm Dận nói: “Em tốn tiền, không thể làm em thất vọng.”

 

Người được bao nuôi này có tính giác ngộ rất cao đấy.

 

“Anh chân thật một chút là được rồi.” Biên Nhan rất hiền hoà nói: “Không cần phải cố chiều theo ý tôi đâu.”

 

“Em nghiêm túc chứ?”

 

“Đúng đó, tôi thích lạnh lùng và kiêu ngạo hơn tí.”

 

Thế nên mới bị Tiết Ngôn mê hoặc nhiều năm như vậy.

 

Đúng là rẻ mạt.

 

Đàm Dận híp mắt: “Được.”

 

Sau đó anh thật sự trở nên rất lạnh lùng và cao ngạo, trên đường bắt Didi đến quán bar, anh không nắm tay, thậm chí cũng ít nói hơn hẳn.

 

Biên Nhan không khống chế được biến thành cô nàng nịnh hót: “Bảo bối, đừng tức giận nữa nha. Về rồi em cho anh một chiếc xe thể thao cực kỳ sang chảnh, như vậy chúng ta không cần thuê xe nữa.”

 

Đàm Dận kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống, xương đầu của anh siêu hoàn mỹ, ngay cả cái gáy cũng đẹp trai nữa, “Được.”

 

Dừng một lát, anh khen cô: “Em thật chu đáo.”

 

Biên Nhan ngây ngất: “Vậy chúng ta nắm tay nha?”

 

Đàm Dận nở nụ cười khó thấy được rồi nắm tay cô.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)