TÌM NHANH

SINH ĐỒ

Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Hiện đại, thực tế, đại thúc - loli, nam nữ cường, trưởng thành sâu sắc, HE.
Độ dài: 43 chương + 10 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
--------------

Lý Chính và Chu Diễm, là bèo nước gặp nhau.

Trước đó, dường như cuộc đời của hai người bọn họ không hề có một lý do gì để biết đến nhau cả. Chu Diễm là một cô gái nhỏ xinh xắn vừa tròn đôi mươi, vì biến cố gia đình mà không thể tiếp tục học đại học phải bảo lưu kết quả. Trong hai năm này, cô phải lặng lẽ sống trong sự mờ mịt của hoàn cảnh. Sau sự ra đi của ba cô vào năm đó, mẹ mang cô đi khắp nơi kiếm tiền trả nợ, đối xử với cô vô tâm và lạnh lùng.

Chu Diễm còn trẻ, cô có ước mơ, có mục đích phấn đấu. Nhưng dường như, mẹ cô không hề ủng hộ điều đó. Thời hạn bảo lưu đã sắp hết, cơ hội được quay lại trường đại học của cô cũng dần dần rời xa nhưng Chu Diễm không muốn từ bỏ. Cô bày tỏ nguyện vọng với bà, đổi lại là một gáo nước lạnh. Mẹ cô đuổi cô đi.

Chu Diễm sống nội tâm, nhưng sự ương bướng của tuổi trẻ thì ở đâu cũng có. Đuổi thì cô đi, chỉ là không biết phải đi đâu khi trên người không có gì cả ngoài một túi sách vở. Lang thang vô định, cho đến khi cô leo lên một chiếc thuyền hoang. Chính xác thì Chu Diễm đã cho rằng như vậy, bởi vì nó quá tồi tàn và rách nát. Ấy thế mà, khi cô tỉnh lại vào sáng hôm sau, chiếc “thuyền hoang” ấy đã chạy ra giữa dòng sông mênh mông nước trắng.

Chu Diễm đã gặp Lý Chính như vậy. Anh chính là chủ của chiếc thuyền kia, không hề biết đã có một cô bé con lên thuyền mình từ lúc nào. Nhưng điều đó không quan trọng, anh vốn chỉ thích ở một mình. Thế nên anh xem cô như người tàng hình, không hỏi thăm, không lịch sự, không khách sáo. Lần cập bến tiếp theo, Lý Chính bỏ Chu Diễm lại.

Cô gái nhỏ sợ hãi rồi, nhưng không biết phải làm thế nào cả. Mẹ cô không muốn đón cô về nữa, mặc cô tự sinh tự diệt ở nơi xa lạ. Chu Diễm không khóc.

Lý Chính quay thuyền lại, nhưng không phải vì Chu Diễm. Chỉ là, khi anh nhìn thấy cô ngồi ở ven đường bán rau sam, vẻ mặt bình tĩnh và kiên cường như vậy, nhịn không nổi phải kéo cô lên thuyền lần nữa. Anh không phải thương hại, càng không phải yêu thương gì, chỉ là, chỉ là…

Chu Diễm có chỗ tá túc rồi, nhưng không biết là đến khi nào. Thế nên cô cố gắng hết sức để khiến mình trở nên có ích, cô dọn dẹp khoang thuyền sạch sẽ, nấu đồ ăn và khép mình hết mức để người kia không cảm thấy chán ghét. Nhưng không có tác dụng gì cả, Lý Chính vẫn bỏ cô lại ở bến tiếp theo, chỉ khác với lần đầu là anh cho cô tiền để mua vé xe. Chu Diễm muốn về nhà. Thanh cao không khiến mình sống tốt hơn được nên cô nhận. Nhưng vẫn không đi được.

Có lẽ sống trên sông nước, cuộc đời cũng dập dìu như vậy. Lý Chính và Chu Diễm, không muốn mà vẫn gặp lại nhau. Chỉ cách vài ngày mà cô đã khác đi rất nhiều. Cô vẫn tiếp tục đi trên sông, chỉ là không phải thuyền của anh nữa. Còn nghe nói, cô đã giúp chú Lưu - người bạn già lâu năm của anh tìm lại số tiền bị cướp. Lý Chính cho rằng, mình không có cảm giác gì cả.

Đêm đó thủy triều lên. Đối với những người đi sông, đây là hiểm họa, đặc biệt là con thuyền nát bươm của Lý Chính. Nhưng mà anh dường như không nghe thấy cảnh báo, không có động tĩnh. Chu Diễm không kịp nghĩ ngợi, nhảy từ thuyền chú Lưu sang thuyền của anh, đánh thức anh dậy. Cuối cùng, đánh thức cả trái tim Lý Chính. Nhìn cô gái nhỏ ướt nhẹp, cả người đầy thương tích vì nhảy thuyền, lại cùng anh chống đỡ qua cơn thủy triều, anh… động lòng.

Thực ra Lý Chính không biết, từ lần đầu tiên anh đưa tay ra kéo cô lên thuyền, thì đã kéo cô về phía mình luôn rồi. Cô gái nhỏ đó, giống như một loại cỏ dại ven đường, ở đâu cũng có thể mọc lên xanh tốt, thỉnh thoảng còn có thể nở ra những bông hoa nhỏ xíu trắng tinh, mịn màng thanh khiết.

Chu Diễm đi theo Lý Chính, trải qua hai mươi mấy ngày dài như cả cuộc đời. Thuyền chạy rồi cập bến, gặp lại bạn cũ, quen bạn mới, dạy bọn trẻ đọc thơ, đi kiềm tiền, rơi xuống nước… Thế giới của cô dường như đã được mở rộng hơn trước rất nhiều. Và thế giới của Lý Chính cũng vậy. Mỗi ngày ở bên Chu Diễm, nhìn cô chú tâm đọc sách, lặng lẽ làm việc, hăng hái kiếm tiền, mệt mỏi nhưng chưa bao giờ rơi nước mắt…

Hai người họ “ở chỗ này, xuôi ngược trên sông, một chiếc thuyền, một bát cơm, một đĩa đồ ăn, làm bạn với sóng gió.”

Chu Diễm chưa bao giờ hỏi anh, tại sao anh chỉ có một mình. Cô đọc được trong mắt người đàn ông hơn 30 tuổi ấy, một nỗi đau đớn xé lòng khi anh nói:

“Sống, đâu cần phải có lý do.”

Con người như anh, khỏe mạnh cường tráng, dường như có thể làm được bất cứ việc gì, nhưng lại chọn con đường dập dềnh sông nước này. Giống như một kiểu trốn tránh, lại giống như một kiểu tự trừng phạt. Hình như Chu Diễm cũng động lòng rồi.

Từ lúc bước vào con đường ăn nhờ ở đậu, cô vẫn luôn nuôi dưỡng ý chí chiến đấu. Cô vẫn muốn quay lại con đường học vấn, cho dù có khó khăn đến thế nào. Thế nhưng, đến lúc phải đi, cô lại không nỡ. Bản thân tự huyễn hoặc mình rằng, không đi được là vì trễ giờ lên xe. Nhưng không phải còn có tàu lửa, tàu cao tốc đó sao? Không đi, chỉ là vì không muốn đi mà thôi.

Đêm đó quay lại thuyền, Lý Chính không đè nén được nữa, tham lam chiếm hữu cô gái nhỏ kiên cường. Anh tưởng đã mất đi khi chưa kịp giữ lại, nhưng mà thật may.

Lý Chính biết ước mơ của cô, anh không thể ngăn cản cũng không muốn ngăn cản. Nhưng anh cũng biết, khoảng cách giữa anh và cô không chỉ là tuổi tác hay kinh nghiệm sống, còn là một đoạn dài quá khứ. Cô gái nhỏ nhắn ấy, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Lý Chính biết Chu Diễm quan tâm anh và có lẽ cũng có tình cảm với anh. Bởi vì tuy cô không nói nhiều, nhưng đi bộ suốt 3-4 giờ trong mưa gió để đến sở cảnh sát chờ anh. Cô không có tiền, nhưng dùng những thứ rẻ mạt để nấu cho anh những bữa ăn ngon nhất. Cô không an ủi, nhưng lại đi thuyết phục người ta rút lại lời tố cáo vì những hận thù năm xưa. Chỉ là anh không biết tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu và sâu nặng đến thế nào. Nhưng Chu Diễm lại rất rõ ràng.

Từ khoảnh khắc anh cứu cô khi cô ngã xuống nước thì Chu Diễm đã biết, người đàn ông này là một chỗ dựa vô cùng vững chãi và an toàn. Anh cũng không nói nhiều, nhưng dạy cô bơi, sửa lại cửa sổ phòng ngủ của cô. Anh không dịu dàng, nhưng lại đeo cái dây buộc tóc cũ của cô vào tay suốt mấy ngày liền. Anh cười cô suốt ngày đọc sách nhưng lại lặng lẽ làm cho cô một cái ghế dựa. Anh không an ủi, nhưng lại theo cô rong ruổi khắp nơi đi tìm sự thật cho vụ án của ba cô và người mẹ “khẩu xà tâm phật” của cô.

“Không ai biết, một ngày nào đó trong dòng đời buồn chán, vào một thời khắc, hai đầu thành thị, hai người không quen biết nhau, lại có chung một hoàn cảnh câu chuyện.”

Chính là câu chuyện của anh và cô. Thì ra, quá khứ của hai người lại có cùng một mối nhân duyên như vậy. Trong cùng một đêm, cả hai đều mất đi những người thân yêu nhất, lại cùng vì chữ “tiền”. Rồi sau đó, một người sống trong hối hận và một người sống trong hoang mang. Họ gặp nhau như một sự bồi đắp của số phận, liếm láp vết thương lòng của đối phương, tận tâm chữa lành.

Mọi việc được sáng tỏ, người cần trả giá cũng nên để pháp luật phán quyết. Hai mươi bảy ngày bên nhau, Lý Chính và Chu Diễm đã xác định tình cảm vô cùng rõ ràng. Chỉ là xuất hiện thêm một chút thử thách khi đôi mắt của Lý Chính không nhìn thấy ánh sáng nữa. Gọi là thử thách bởi vì hai người họ đều không cảm thấy đây là vấn đề gì nghiêm trọng cả. Chu Diễm vẫn ở bên anh chưa từng chùn bước. Lý Chính cũng không vì thiếu tự tin mà đẩy cô ra xa. Họ cùng chấp nhận sự ích kỷ của tình yêu, giữ lại bên mình thứ quý giá nhất. Nơi đâu có tình yêu, nơi ấy sẽ có ánh sáng.

“Tình thôi đã đánh rơi, trên dòng sông xưa,
Ngày tóc xanh mây bay ngang đầu

Dòng sông hát, dòng sông mãi trôi.
Dòng sông vẫn hát, phù sa ngát hương.” (*)

Họ đã không còn phiêu bạt trên dòng sông ngày ấy nữa, nhưng mãi mãi chẳng thể nào quên được. Đã có lúc, nước sông bao bọc cánh bèo trôi, sông có bèo sông chẳng còn cô đơn.

-----------------------

" ": Trích từ truyện
(*): trích lời bài hát Sóng Tình của nhạc sĩ Duy Thoán (nhạc phim Hương Phù Sa)

Review by #Lâm Tần
Bìa: #Nhan Tiệp Dư

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban

Bình Luận (87 Bình Luận)
review liên quan