TÌM NHANH
Tác giả: Hắc Nhan
Tình trạng: Đã hoàn thành
Review: 21/09/2019

#Review
MỘNG HOA XUÂN

Tác giả: Hắc Nhan
Thể loại: Cổ đại, nữ cường, siêu siêu ngược, có yếu tố kỳ ảo, HE
Độ dài: 16 chương
Tình trạng: hoàn edit, đã xuất bản
-----------
“Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.”
Hoa nở dễ thấy, hoa rơi khó tìm…*

* * * * *
HẠ

Mi Lâm không cha không mẹ, không người thân, không bạn bè. Không có quá khứ và có lẽ cũng chẳng có tương lai. Ngay cả cái tên Mi Lâm vốn cũng chẳng thuộc về nàng.

Kể từ khi có ý thức về thế giới xung quanh, tất cả những gì Mi Lâm nhớ được là những tháng ngày tăm tối trong trại huấn luyện gián điệp do một nhân vật bí ẩn đứng đầu. Vận may đến với Mi Lâm khi nàng được giao nhiệm vụ trà trộn vào đoàn tú nữ nhập cung để lấy thông tin, đổi lại là những viên thuốc giải có thể giúp kìm chế chất độc đang từng ngày hành hạ thể xác nàng. 

Cứ như thế, Mi Lâm bị vứt từ một nhà tù bẩn thỉu, dơ dáy sang một lồng giam xa hoa, lộng lẫy. Nhưng cũng không sao cả, với Mi Lâm, có thể nhìn ngắm thế giới bao la này cũng là một niềm hạnh phúc. Mi Lâm không có gì ngoài một đường sinh mệnh mỏng manh và một giấc mơ tràn ngập hương sắc hoa xuân nở rộ khi tháng Hai về. Nàng sống như một con thú nhưng lại mang khát vọng của một con người.

“Một người vì mạng sống của mình có thể làm những gì?

Người khác Mi Lâm không biết, nhưng nàng có thể vì nó mà hy sinh tất cả, bao gồm thân thể và tự trọng. Nàng khát khao sinh mệnh của mình có thể nở rộ như những bông hoa xuân tháng Hai, cho dù ngắn ngủi, nhưng cuộc đời nàng giờ đây lại như một con cóc ghẻ lười nhác trong bùn lầy, luôn phải cúi đầu, lầm lũi và bẩn thỉu.

Nàng chỉ biết rằng, phải sống mới có thể nói đến những thứ khác. Đến sinh mệnh cũng chẳng còn, thì có thể nói được gì nữa đây?”
* * * * *

THU

Kinh Bắc vương, Mộ Dung Cảnh Hoà, là một tên khốn kiếp. Ấy thế mà Mi Lâm lại trở thành tì nữ của tên khốn kiếp đó. Mi Lâm nhìn ra được đằng sau vẻ ăn chơi sa đoạ của hắn là bao nỗi bất an nghi kỵ, là một ý chí, khát vọng sục sôi đang phải kìm nén ẩn nhẫn trước ánh mắt theo dõi của kẻ thù. Còn đối với Mộ Dung Cảnh Hoà, Mi Lâm chỉ là một tiện tì nhỏ nhoi mà hắn thậm chí còn chẳng biết tên.

Ngờ đâu số phận trêu ngươi. Đến một ngày tính mạng của Mộ Dung Cảnh Hoà lại phụ thuộc cả vào người con gái bé nhỏ ti tiện đó. Nếu không phải hắn vô tình đem nàng thành trò chơi cho người con gái hắn yêu trong một buổi đi săn, nếu không phải hắn bị kẻ thù hãm hại tới mức toàn thân bại liệt, hắn sẽ không bao giờ tin được bên trong một Mi Lâm bé nhỏ, cam chịu lại ẩn chứa một sức mạnh kiên cường bền bỉ đến vậy.

Mi Lâm cõng Mộ Dung Cảnh Hoà một thân tàn phế băng qua cả cánh rừng hoang sơ, vượt những dãy núi trập trùng hiểm nguy, dò dẫm trong những căn đường hầm tăm tối tưởng như không lối thoát và cả những lăng mộ cổ mang bao bí ẩn càn khôn. Mi Lâm mơ ước tự do còn Mộ Dung Cảnh Hoà khát khao sự sống. Ý chí của nàng dìu dắt hắn; trí tuệ của hắn dẫn lối cho nàng. Trong những thời khắc tuyệt vọng nhất, họ nương tựa vào nhau.

“Khi ấy hắn nghĩ, nếu như hắn có thể cử động, hắn nhất định sẽ ôm lấy nàng, truyền cho nàng tất cả hơi ấm mà hắn có. Nhưng đó chỉ là chuyện của một giây phút ấy, cũng chỉ là chuyện của một giây phút ấy mà thôi.”

Trời không phụ lòng người, Mộ Dung Cảnh Hoà cùng Mi Lâm thoát khỏi hiểm cảnh, trôi dạt tới một ngôi làng nhỏ. Dưới mái nhà tranh tiêu điều, nàng đi săn, hắn ngồi bên cửa sổ ngóng chờ nàng. Trong khoảnh sân nhỏ đầy hoa dại ven hàng rào, nàng vừa giặt đồ vừa hát, hắn nhìn nàng mỉm cười dịu dàng.

Có bao người nhìn nàng xót xa tội nghiệp cho một thiếu nữ đương tuổi xuân xanh đã phải khổ cực chăm lo cho người chồng tàn phế. Có ai biết đâu đó chính là niềm hạnh phúc mà bấy lâu Mi Lâm mơ ước. Có ai biết đâu trong căn nhà tồi tàn ẩm mốc ấy hắn đã thầm nói vào tai nàng:

“Nàng là nữ nhân của ta. Nàng không được lấy ai khác ngoài ta”. 

Có ai biết đâu trong những ngày cuối thu se lạnh ấy, nàng đã yêu.

“Trong cơn mơ màng, dường như hắn nghe thấy giọng cô gái đang khẽ hát bên tai, giống như nơi sơn thôn hoang vắng của những tháng năm trong dĩ vãng. Hắn im lặng trên giường, nàng quét dọn giặt giũ ngoài sân, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua khung cửa sổ bằng giấy đã cũ sờn, giống như những cánh bướm bay lượn chập chờn trước mắt.”

* * * * *

ĐÔNG

Gió đông tràn về lạnh lẽo vô tình cuốn đi những cánh hoa dại cuối thu, mang theo cả tiếng hát của Mi Lâm. Mi Lâm bị câm rồi. Những tháng ngày hạnh phúc bình dị đã kết thúc rồi. Nàng cũng tự hỏi rốt cuộc hạnh phúc của nàng bị tước đi như thế nào? Là bởi nàng phát hiện ra Mộ Dung Cảnh Hoà chính là kẻ đứng sau tổ chức gián điệp đã phá nát nửa đời nàng? Là bởi nàng hỏi xin hắn thuốc giải để đẩy lùi những cơn đau không ngừng dày vò thân xác nàng? Hay là bởi hắn chỉ cho nàng phương thuốc giúp giảm bớt cơn đau nhưng lại khiến nàng mất đi giọng nói?

Mộ Dung Cảnh Hoà đưa Mi Lâm trở về Kinh Bắc. Kinh Bắc, vùng đất của hoa xuân nở rộ trong những giấc mơ đẹp nhất của Mi Lâm. Kinh Bắc, nơi Mộ Dung Cảnh Hoà thoả sức vẫy vùng trong khát vọng vương quyền của hắn. Hắn đã không còn là một kẻ tàn phế cũng không còn là vị vương gia bị ghẻ lạnh. Hắn đã không còn là người có thể nắm tay Mi Lâm cả đời.

Dẫu sao, “cả đời” của nàng cũng chẳng còn mấy ngày để mà hứa hẹn. Vậy mà, hắn lại nói sẽ cưới nàng. Hắn vượt cơn bão tuyết trong đêm đông khắc nghiệt để nói với nàng rằng hắn cưới nàng.

Ngày thành hôn, Mi Lâm xinh đẹp trong tà váy đỏ tươi. Khi nàng nở nụ cười xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất nhìn người đàn ông nàng yêu, hắn lại nói hắn không thể cưới nàng. Hắn nói người con gái hắn yêu không chấp nhận để hắn cưới nàng dù với danh phận tiểu thiếp. Hắn nói vẫn để nàng thành hôn, nhưng không phải với hắn, mà với người thái giám thân cận bên hắn. Mộ Dung Cảnh Hoà, đến cuối cùng, vẫn là một tên khốn kiếp.

Thôi thôi, đến cuối cùng cũng phải kết thúc đi thôi. Tình yêu này rốt cuộc cũng chẳng thuộc về nàng. Cả đời nàng đã phải nhẫn nhục, quãng đường ngắn ngủi còn lại này không lẽ nàng vẫn phải nhẫn nhục hay sao? Mi Lâm nhìn vào mắt Mộ Dung Cảnh Hoà một lần cuối, nàng đồng ý dùng thân thể của mình để giúp cứu mạng người con gái hắn yêu, đổi lại, nàng muốn tự do của nàng.

Mi Lâm và Mộ Dung Cảnh Hoà, từ nay không còn quan hệ.
* * * * *

XUÂN

Tự do, nàng đã có được rồi. Tháng Hai, đã về rồi. Hoa xuân, đã nở rộ rồi. Chỉ tiếc rằng Mi Lâm vẫn không đợi được.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, nàng đã sống, đã đấu tranh, đã yêu, thậm chí đã từng hạnh phúc. Người đời có thể nói nàng yếu đuối, hèn mọn nhưng mấy ai hiểu được để được một lần yêu hết mình cần biết bao dũng khí. Mộ Dung Cảnh Hoà mang đến cho Mi Lâm bao tổn thương, đau đớn nhưng hắn cũng là tia nắng ấm áp dịu dàng hiếm hoi trong cuộc sống tăm tối của nàng, là người duy nhất đồng hành với nàng, lắng nghe nàng, là điểm tựa tinh thần của nàng. 

Nàng có thể làm tất cả vì mạng sống thì cũng có thể làm tất cả vì tình yêu. Có thể yêu hắn, vì hắn mà hy sinh, Mi Lâm cũng không còn gì hối tiếc.

“Mãi đến giây phút ý thức hoàn toàn mất hết, Mi Lâm kỳ thực vẫn chưa hiểu, bản thân sao có thể khắc khoải lo lắng cho một tên khốn nạn như Mộ Dung Cảnh Hoà, sợ hắn đau đớn, sợ hắn thương tâm, sợ hắn cô đơn sợ hắn thất vọng…”

Mi Lâm chết đi. Theo ý nguyện của nàng, thân nàng được đưa về Kinh Bắc, chôn trong rừng hoa, không có quan tài, chỉ có manh áo mỏng manh. Khi sống nàng đã chẳng thể ngắm hoa xuân như trong mộng ước, khi chết lại hy vọng có thể dùng thân xác này hoà vào đất, dùng máu thịt này nuôi hoa.

Đáng lẽ “Mộng hoa xuân” đã có thể kết thúc ở đây. Nhưng có lẽ tác giả Hắc Nhan quá thương cảm cho số phận đau thương, tủi nhục của Mi Lâm nên đã để dành cho nàng một con đường sống. Mi Lâm sống lại và trở thành người vợ duy nhất của Mộ Dung Cảnh Hoà. Đó cũng là một cái kết khiến người đọc thoả mãn. Nhưng đối với tôi, “Mộng hoa xuân” đã khép lại từ giây phút Mi Lâm yên nghỉ nơi rừng hoa Kinh Bắc rồi. Không phải vì tôi thích những kết thúc buồn, mà bởi với tôi, đó mới là một cái kết có hậu.

Chung sống với một người không xứng đáng với tình yêu của mình thì có gì mà vui. Hy sinh cả thân mình vì nguyện ước một đời thì có chi mà buồn.

Ngàn năm trước có người thiếu nữ mang cuốc chôn hoa. Trăm năm sau có Mi Lâm dùng thân xác nuôi hoa.

Nơi lầu son gác tía có người em gái than rằng “Cuối chân trời, nơi đâu có nấm mộ chôn hoa” (*)

Chốn rừng núi bạt ngàn có Mi Lâm chôn mình dưới hương sắc rợp trời.

Đó, âu cũng là một cái kết đẹp.
--------------------
 

(*): trích lời bài hát “Táng hoa ngâm”, bản dịch của Linh Muội
" ": Trích dẫn từ sách

Review by #Linh_Hy Dung Hoa
Bìa: #Lam Tần

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban

Bình Luận (77 Bình Luận)
review liên quan