TÌM NHANH

Văn án:

 

“Cuối hẻm Yên Đại có hai hộ gia đình.

 

Một nhà họ Hứa, một nhà họ Lâm.

 

Hứa gia có một cậu con trai, Lâm gia lại có một cô con gái. Thanh mai trúc mã, nhìn nhau không vừa mắt.

 

Mỗi khi Lâm Tuệ đi qua cửa phòng học, luôn có người ồn ào: “Hứa Điển, cô dâu của cậu kìa!”

 

Thiếu niên ngồi bàn cuối xoay đầu, môi hơi động: “Cút!”

_____

 

Chuyện ồn ào này trước học kỳ đầu năm hai cao trung không hề xảy ra, bởi vì Lâm Tuệ cùng Hứa Điển có một quy tắc cũ: không cho ai biết về mối quan hệ thanh mai trúc mã của hai người. 

 

Trước năm sáu tuổi, Lâm Tuệ cùng Hứa Điển luôn ở bên nhau, cùng ăn, cùng chơi, đi học lại luôn ngồi cùng bàn. Thế nhưng, cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của bọn họ, vì đảm bảo định hướng giáo dục giới tính đúng đắn mà đem hai người bọn họ tách ra. 

 

Từ đó về sau, mặc dù bọn họ vẫn cùng ăn, cùng đi học, nhưng ở con hẻm nhỏ cạnh trường sẽ tự tách ra, một trước một sau đi vào trường học, cũng không bao giờ còn ngồi chung bàn nữa.

 

Lâm Tuệ là học sinh ban khoa học xã hội, tính cách lại ồn ào, giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ. Trong khi Hứa Điển của lớp hai ban khoa học xã hội lại là người trầm lặng, tính tình lạnh nhạt, tựa như một mặt trăng cô quạnh, cự tuyệt người khác đến gần. 

 

Bọn họ tựa như thuộc về hai thế giới khác nhau, một chút điểm chung cũng không có, khiến cho người khác không cách nào đặt cùng một chỗ, chứ đừng nói đến việc liên hệ hai người Lâm - Hứa với bốn chữ “thanh mai trúc mã”.

 

Cho đến một ngày, ở hành lang trường học, trước ánh mắt của rất nhiều người, họ nhìn thấy Lâm Tuệ nhào đến ôm lấy Hứa Điển. Hơn nữa, Hứa nam thần nổi tiếng xa cách, luôn cự tuyệt cùng người khác phái đến gần, lại có thể thản nhiên tiếp nhận việc ôm ấp này. Chỉ một hành động đó thôi, đã khiến cho toàn trường bùng nổ rồi. Đến nước này, sao còn có thể giấu chuyện bọn họ là “thanh mai trúc mã” kia chứ. 

 

Thế nên, sau ngày hôm ấy, tất cả nữ sinh toàn trường mỗi ngày đều sẽ phải chứng kiến một việc cực kỳ đau lòng, đó là Hứa nam thần sẽ dừng xe đạp trước cổng, chờ một Lâm Tuệ giống như chú chim nhỏ lao tới, ngồi ở phía sau ríu rít kể chuyện, sau đó chở cô về nhà.

 

Hai nhà Lâm - Hứa làm hàng xóm đã rất nhiều năm. Từ lúc mẹ Hứa Điển qua đời, còn cha cậu thì chìm trong bài bạc, vẫn là Lâm gia bên này giúp đỡ hai ông cháu nhà họ Hứa ở đối diện, còn có Lâm Tuệ luôn nắm tay Hứa Điển, đi qua hết tháng năm, không xa không rời.

 

Lâm Tuệ muốn thi vào Bắc Đại, thành tích học tập luôn ổn định, lại là hạt giống của đội tuyển Tiếng Anh, chỉ cần nỗ lực chắc chắn có thể đạt được mơ ước. Thế nhưng Hứa Điển lại khác, ngoài môn Toán được xưng là thần đồng, còn lại các môn khác đều dựa vào may mắn để qua. Đừng nói đến Bắc Đại, ngay cả một trường bình thường ở Bắc Kinh chưa chắc đã vào được. 

 

Thế nhưng, từ nhỏ đã sinh ra bên nhau, giống như hình với bóng, Lâm Tuệ trong lòng vẫn luôn ôm cố chấp, hy vọng sau này hai người vẫn có thể cùng nhau sống trong cùng thành phố.

 

Nhưng mà, đôi khi cuộc sống là một biến số khiến người ta không thể nào nắm bắt được. Năm ấy, trước mặt đồng hồ Tây Dương ở Cố Cung, trong ánh mắt Hứa Điển đều là say mê. Bọn họ đứng ở đó hai giờ đồng hồ, Lâm Tuệ cuối cùng cũng chấp nhận, chỉ có những bánh răng đang dao động kia mới là thứ thuộc về Hứa Điển. 

 

Vì thế, bọn họ làm giao ước, Lâm Tuệ đi Bắc Kinh học tập, Hứa Điển tầm sư học đạo, song mỗi kỳ nghỉ, cậu sẽ luôn ở hẻm Yên Đại chờ cô trở về.

 

Chẳng đợi lời hứa chờ cô được thực hiện, đêm đó, một nụ hôn, một cái tát, một câu “Thích cậu” lại là những thứ cuối cùng Hứa Điển để lại cho Lâm Tuệ. Nhà họ Hứa rời đi thật vội vã, nghe nói là bởi vì bố của Hứa Điển vay nợ nhiều lắm, nếu không trốn, có lẽ đến mạng cũng chẳng còn. 

 

Hứa Điển thôi học rồi. Nhà họ Hứa ở cuối hẻm giờ chỉ còn là một căn nhà trống. 

 

Thời gian dần trôi, Lâm Tuệ như nguyện được nhận vào Bắc Đại, nhà họ Lâm cũng quyết định chuyển nhà đến Bắc Kinh. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Tuệ đối diện với một sự kiện quan trọng trong đời mà không có Hứa Điển. 

 

Cậu dường như bốc hơi khỏi Trái Đất, không cách nào liên lạc. Điều duy nhất cô có thể làm trước khi rời đi là để lại một cuộn giấy chôn dưới gốc cây lớn trong sân nhà họ Hứa.

 

“Tớ chờ cậu ở tương lai.”

 

Mùa xuân năm đó, cuối hẻm Yên Đại không còn hai nhà Lâm - Hứa, chỉ còn hai cảnh cổng đóng chặt đối diện nhau.

 

Sáu năm thời gian, Lâm Tuệ từ cô bé học sinh năm nào trở thành sinh viên đại học rồi cao học, cuối cùng là một phiên dịch viên có chút tiếng tăm. Du Thiếu Huy đầu hẻm Yên Đại đã trở thành ông chủ, còn sắp cưới vợ. Em gái cậu ta cũng đã là một nhà thiết kế, có không ít bạn trai. Chỉ duy một mình Lâm Tuệ là vẫn còn độc thân, bởi vì cô đang đợi một người, dù khả năng gặp được người đó là 0,00001%, cô vẫn cố chấp muốn đợi.

 

Lâm Tuệ từng nói, chỉ cần qua bảy năm, nếu cậu ấy không xuất hiện, cô sẽ từ bỏ. Thế nhưng, tất cả mọi người đều không tin. Bởi vì, cho dù cô nhiều lần nói buông tay, nhưng mỗi năm vào ngày sinh nhật, cô đều một mình đi đến Cố Cung, đứng trước mặt đồng hồ Tây Dương đủ hai tiếng, hy vọng sẽ có một giọng nam lạnh nhạt nói với cô:

 

“Xem đủ rồi, đi thôi.”

 

“Không cần, lại xem thêm chút nữa.”

 

Thời gian tuy vô tình, nhưng vận mệnh lại là kẻ si tình. Rốt cuộc năm đó, vì cô là đuôi mắt Hứa Điển có một “mạt tuệ”*, duyên phận cuối cùng vẫn không phụ bốn chữ “thanh mai trúc mã” này, để cho bọn họ gặp lại nhau. Cho dù đã cố tỏ ra như không quen, nhưng hai chữ Lâm Tuệ vốn đã khắc sâu trong trái tim cậu, sao có thể đối với cô hờ hững. 

 

Năm ấy, bởi vì hoàn cảnh mà ra đi vội vàng, lại bị cha cậu cưỡng ép, không cách nào cùng cô liên hệ. Hơn nữa, đêm đó đánh liều hôn cô, nhận lại một cái tát, rốt cuộc Hứa Điển vẫn lo sợ, không biết câu trả lời năm đó của cô là gì.

 

“Tuệ Tuệ… em đã có bạn trai chưa?”

 

“Có… Anh ấy hiện tại đang ngồi bên cạnh em.”

 

Mười tám năm thanh mai trúc mã, luôn có anh bên cạnh. Chỗ trống của sáu năm xa cách đó, chỉ cần anh trở lại liền có thể lấp đầy.

 

Trên đuôi mắt Hứa Điển có một “mạt tuệ”, trong sinh mệnh Lâm Tuệ có một Hứa Điển, trong thời gian của bọn họ, luôn có một cái nắm tay, một chiếc xe đạp cũ, một thiếu niên chở một thiếu nữ, đạp gió cưỡi sóng, tiến về tương lai. Cùng em ôm lấy thời gian, vượt qua năm tháng chông gai. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

***

 

Trong sinh mệnh của mỗi người, sẽ luôn có một người đặc biệt xuất hiện vào những thời điểm khác nhau. Chẳng qua, Lâm Tuệ cùng Hứa Điển may mắn hơn một chút, vừa sinh ra đã có mặt trong vận mệnh của nhau.

 

Thời thơ ấu của mỗi người trải qua không giống nhau. Có vài người như Lâm Tuệ, may mắn có được yêu thương, vui vẻ trưởng thành. Có vài người lại giống như Hứa Điển, còn nhỏ đã phải gánh vác cả gia đình. 

 

Thế nhưng, bọn họ lại may mắn gặp được nhau từ điểm xuất phát, nắm tay nhau đi qua năm tháng, từ đồng phục học sinh đơn giản đến áo cưới hoa lệ, có cả những lần chia cách, đợi chờ nhưng đến cuối cùng vẫn là bên nhau đi đến hết con đường đời này.

 

“Cùng em ôm lấy thời gian” là một câu chuyện thanh xuân không rực rỡ, cũng không phải câu chuyện “thanh mai trúc mã” ngọt nị chán ngán. Ở đây, có những con người được vẽ nên bởi sự không hoàn hảo, có những gia đình đầy vết rạn nứt. Thế nhưng, ẩn sâu trong đó là tình hàng xóm thân thiết, tình bạn chân thành, tình yêu đậm sâu, lại có thêm vài vui buồn, một chút ích kỷ, một vài người trượng nghĩa. 

 

Thời gian của Lâm Tuệ cùng Hứa Điển, có lẽ là một hũ sữa chua, một chiếc xe đạp cũ, là một chú mèo đen, là tua-vít, là cái nắm tay cùng cái ôm vượt qua năm tháng dài rộng.

 

Nếu bạn là một người yêu thích những câu chuyện thực tế nhẹ nhàng, có chiều sâu, hoặc giả như trong cuộc sống của bạn cũng có một “thanh mai” hoặc “trúc mã”, vậy thì hãy thử đọc truyện này, để cảm nhận một vòng tay đang ôm lấy thời gian cùng bạn vào lòng nhé.

 

Nhiệt liệt đề cử edit ạ ^^

 

***

 

Văn án và trích dẫn trong rv đều được edit bởi rv-er Nghịch Thần.

*mạt tuệ: là một vết sẹo hình tròn ở đuôi mắt. "Mạt tuệ" có chữ Tuệ đồng âm với tên nữ chính, ý chính là lưu giữ nữ chính trong sinh mệnh. Giải thích cụ thể về mạt tuệ mời bạn đọc truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban

 

Team
Số chữ tích lũy: 591.183
Yêu thích: 617582
Danh vọng tích lũy: 5.977
MP: 169.801
Chất lượng:
Trạng thái tài khoản: Tự do
Designer
Số chữ tích lũy: 0
Họa: 12
Yêu thích: 86343
Danh vọng tích lũy: 1.867
MP: 531
Chất lượng:
Trạng thái tài khoản: Tự do
Bình Luận (371 Bình Luận)
review liên quan