TÌM NHANH

Văn án:

 

Tống Hoài An quỳ một gối trên mặt đất, tay cầm một chậu xương rồng, anh quay một vùng hơi ố vàng về phía Tùy Ngộ, chân thành tha thiết, ngập tràn tình yêu mà nói, “Gặp được em, từ nay về sau, thế giới cằn cỗi của anh như cây khô gặp được mùa xuân.”

 

Anh yêu em, hy vọng toàn thế giới đều biết.

 

Nếu không thể, thì hy vọng em biết.

 

***

 

“Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước, anh chỉ cần đi trước bước đầu tiên, em sẽ đi chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía anh.” [*]

 

Năm năm trước, cuộc tình của Tuỳ Ngộ và Tống Hoài An có thể được ví như vậy. 

 

Năm đó, Tuỳ Ngộ mặt dày theo đuổi Tống Hoài An, cô xem anh như là thế giới của mình. Mặc dù yêu nhau, nhưng hai người lại không ở chung một thành phố, vì thế chỉ cần có thời gian một chút thì Tuỳ Ngộ liền không ngại xa xôi, từ Hải Thành đến Bắc Thành gặp anh, suốt chuyến đi còn ngồi đếm ngược:

 

“Còn sáu tiếng đồng hồ nữa là có thể gặp Tống Hoài An rồi! Còn năm tiếng nữa… Một tiếng, nửa tiếng, mười phút… Một phút,... 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, Tống Hoài An!!!”

 

Còn Tống Hoài An của năm đó chỉ biết đứng yên một chỗ, đón nhận tình yêu của Tùy Ngộ. Nếu ai đó hỏi anh có yêu cô không, thì câu trả lời chắc chắn là có. Bởi vì yêu nên đi đâu anh cũng dẫn Tùy Ngộ theo, để mọi người biết cô là bạn gái anh. Bởi vì yêu, nên anh hạn chế tiếp xúc với bạn khác giới, tránh để cô hiểu lầm… 

 

Chỉ có điều, chưa ai dạy cho anh cách yêu thương cả, anh không biết phải biểu đạt tình yêu thế nào và có lẽ, anh cảm thấy làm vậy đã “đủ” cho một chữ “yêu” rồi.

 

Ai cũng biết, trong tình yêu, nếu chỉ có một người chủ động thì người đó sẽ cảm thấy mỏi mệt. Tùy Ngộ cũng vậy, cô mệt mỏi khi cứ phải bước theo Tống Hoài An, nên cô quyết định dừng bước. Tùy Ngộ ra nước ngoài du học, xóa hết toàn bộ liên hệ. Kể từ đó, Tống Hoài An mới nhận ra, đoạn tình cảm này, Tùy Ngộ phải trả giá quá nhiều, nhiều đến nỗi anh tin rằng cả đời anh, anh sẽ không gặp được người thứ hai như Tùy Ngộ nữa. 

 

Suốt quãng thời gian không có cô, cuộc sống của Tống Hoài An cứ trôi đi như một cái máy, không có cảm xúc gì đặc biệt cả. May mắn thay, năm năm sau, một người bạn nói với anh rằng:

 

“Cô ấy đã trở về.”

 

“...”

 

“Dạy tại trường đại học trước kia của chúng ta.”

 

“...”

 

“Hôm đó tao về thấy cô ấy, gầy đi rất nhiều.”

 

“…” 

 

Tống Hoài An vui mừng, lại cũng có chút sợ hãi. Vui, vì cuối cùng cô đã về nước rồi. Sợ, sợ anh sẽ thấy cô tay trong tay với một ai đó không phải anh. Đúng vậy, Tống Hoài An của năm năm sau vẫn yêu Tùy Ngộ. Nên có lần anh ngồi bật đoạn tin nhắn thoại của ngày xưa lên nghe:

 

“Tống Hoài An… em… thích anh.”

 

Rồi anh nỉ non tự đáp lại:

 

“Anh cũng thích em.”

 

Về phần Tùy Ngộ, năm năm trôi qua nhưng tình cảm của cô vẫn không hề thay đổi, trước sau chỉ yêu một mình Tống Hoài An. Nhưng bây giờ, cô đã không còn là cô gái non nớt, bỏ tất cả để chạy theo anh nữa rồi. 

 

Tống Hoài An của sau này rất thành đạt, anh là một luật sư rất có tiếng. Tuy nhiên, khi đứng trước mặt Tuỳ Ngộ, anh lại tự ti hơn bao giờ hết. Nhưng dù gì, anh vẫn quyết định sẽ theo đuổi Tùy Ngộ lần nữa, lần này hãy để anh bù đắp lại cho Tùy Ngộ.

 

“Tùy Ngộ, trở về đi. Về bên anh đi!” 

 

“Tống Hoài An, em mệt mỏi. Lần này em không muốn đuổi theo bước chạy của anh nữa.”

 

Một câu trả lời này, khiến trái tim của anh nhảy nhót không ngừng, bởi vì anh vẫn còn cơ hội. Tuỳ Ngộ, chỉ cần ở yên ở đó, anh sẽ chạy đến bên cô. Vậy nên, Tống Hoài An chăm sóc Tùy Ngộ từng ly từng tí, lâu lâu sẽ đột nhiên nói yêu cô, khiến cô đỏ cả mặt, tóm lại, anh làm những việc chưa từng làm, cố gắng trở thành người bạn trai hoàn mỹ.

 

Dần dần, Tùy Ngộ phát hiện ra những gánh nặng trên vai anh. Tống Hoài An trải qua tuổi thơ không mấy tốt đẹp. Anh lớn lên trong tiếng chửi rủa của mẹ - người luôn gọi anh là tạp chủng và bị người cha anh yêu chán ghét. Chỉ khi nào họ cần tiền thì mới nói những lời ngon ngọt với anh, hay nói trắng ra, gia đình chỉ đang lợi dụng anh thôi. 

 

Bao lâu nay, anh vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng, anh chỉ còn mỗi Tùy Ngộ là yêu anh thật lòng nên anh luôn giấu cô chuyện gia đình. Bởi vì anh nghĩ, Tùy Ngộ của anh, chỉ xứng đáng sống dưới ánh mặt trời, anh không muốn kéo cô xuống cái hố sâu tăm tối này. 

 

Mãi sau này, khi Tùy Ngộ hỏi anh mới nói:

 

“Anh rất sợ… Anh rất sợ em sẽ không thích anh nữa.”

 

“Em không sợ, anh cũng không phải sợ gì cả. Em sẽ luôn bên anh.”

 

Bởi vì người em yêu là anh, anh không cần phải hoàn mỹ, anh chỉ cần là chính anh thôi. 

 

Tùy Ngộ, cảm ơn em đã đến cứu rỗi anh, soi sáng thế giới tăm tối của anh. Vì em trở lại, mà cuộc sống của anh lại tràn ngập ý nghĩa.

 

***

Đối với mình thì bộ truyện này tác giả viết rất cảm động, nhẹ nhàng mà rất thấm. Chuyện tình yêu phải do hai người cùng cố gắng, nếu chỉ có một, thì chắc chắn sẽ không đơm hoa kết trái được. Thật may rằng Tống Hoài An đã hiểu ra được điều này.

 

Về chuyện gia đình rối ren của nam chính, lúc đầu mình thấy nam chính khá là nhu nhược, chịu đựng tất cả mà không bảo vệ quyền lợi của mình. Nhưng may là anh đã được anh kế của nữ chính dạy cho một bài học, khiến anh tỉnh ngộ.

 

Nói chung, truyện này khá đáng đọc, sau tất cả sóng gió, sai lầm thì hai người có tình luôn về được với nhau, sống với nhau rất ngọt ngào. Convert của truyện này cũng khá dễ hiểu, vì vậy mình đề cử mọi người đọc thử ạ.

____

 

Văn án và trích dẫn trong rv do bạn rv-er tự edit. 

[*] Trích “Không thể quên em” - Hoa Thanh Thần. 

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 

Team
Số chữ tích lũy: 1.700.891
Yêu thích: 1962399
Danh vọng tích lũy: 47.871
MP: 300.704
Chất lượng:
Trạng thái tài khoản: Có khế ước
Designer
Số chữ tích lũy: 0
Họa: 27
Yêu thích: 74837
Danh vọng tích lũy: 2.301
MP: 7.961
Chất lượng:
Trạng thái tài khoản: Có khế ước
Bình Luận (140 Bình Luận)
review liên quan