TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH VỢ CŨ CỦA QUÂN NHÂN
View: 1.551
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 28
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard
Upload by Fragonard

Trong tay Tạ Miêu cầm bài thi, có gần một nửa đề bài trở ra tương đối lệch, phần thi cũng không phải là kiến thức thông thường.

 

Hai đề lớn cuối cùng càng siêu cương* nghiêm trọng, dùng tới nội dung lớp 10 mới có thể học được, cô từng học kiến thức cấp ba, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

 

*Kiến thức nằm ngoài đề cương, chương trình học.

 

Là phát sai bài thi sao, hay là chỉ có tờ của cô có vấn đề?

 

Tạ Miêu ngẩng đầu nhìn về phía các bạn học khác.

 

Lý Lạp Mai nhìn bài thi với vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không có cách hạ bút, học sinh hàng phía trước thành tích tương đối tốt cũng hồi lâu không hạ bút.

 

Thân là ủy viên học tập, Ngô Thục Cầm dẫn đầu giơ tay lên, “Thưa thầy, có phải cầm nhầm bài thi không ạ?”

 

Học sinh khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy thầy ơi, dạng đề trên bài thi này em chưa từng gặp, có phải lấy nhầm đề rồi không?”

 

Giám thị coi thi môn Toán của lớp số hai lần này chính là thầy Vương dạy tiếng Anh của bọn họ, nghe mọi người đều nói như vậy, thầy ấy cau mày cầm bài thi của Ngô Thục Cầm, “Thầy nhìn xem”. Lại hỏi mấy học sinh học Toán tốt nhất trong lớp: “Các em cũng không biết làm sao?”

 

“Có thể làm được ạ, nhưng gần một nửa bài không biết làm.” Trần Đại Minh nói.

 

Thầy Vương nhìn về phía Tạ Miêu.

 

Tạ Miêu nói: “Đúng là siêu cương ạ, còn có mấy đề là nội dung lớp 10.”

 

Nghe Tạ Miêu nói như vậy, thầy Vương lại xem xét bài thi, cầm trên tay ra khỏi phòng học.

 

“Trước tiên các em đừng làm gì, thầy đi hỏi thử xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

 

Thầy ấy vừa đi, các bạn học sinh trong lớp học bắt đầu thì thầm to nhỏ.

 

“Tớ còn tưởng rằng chỉ có tớ chả biết cái gì, không ngờ đến Tạ Miêu cũng nói bài thi này siêu cương rồi.”

 

“Học kỳ trước điểm thi giữa kỳ với cuối kỳ môn Toán của Tạ Miêu toàn điểm tuyệt đối, thầy Lưu nói cậu ấy giải đề còn chuẩn hơn so với đáp án. Cậu ấy cũng nói là siêu cương, vậy thì chắc chắn không sai, cậu nói xem có phải ai đó làm lẫn lộn đề thi lớp chúng ta với lớp 10 không?”

 

“Lớp 10 cũng không cùng một văn phòng với chúng ta, sao có thể lẫn lộn được? Trừ phi là bên xưởng in ấn xảy ra vấn đề.”

 

Nhưng cho dù xưởng in ấn bên kia cầm sai đề, khi bài thi quay lại giáo viên ra đề cũng sẽ xem lại một lần, làm sao có thể không phát hiện ra chứ?

 

Tạ Miêu nhìn chằm chằm vào mấy đề lựa chọn đáp án tương đối bình thường mở đầu, đột nhiên nhớ ra, hình như lần này không phải là thầy Lưu của bọn họ ra đề.

 

Nhóm học sinh còn chưa thảo luận ra kết quả, thầy Vương đã cầm bài thi quay lại.

 

Thầy trả lại bài thi cho Ngô Thục Cầm, “Thầy đã hỏi rồi, không lấy sai, các em nhanh chóng làm bài thi đi.”

 

Không lấy nhầm?

 

Toàn bộ học sinh phía dưới là biểu cảm không thể tin nổi.

 

Thầy Vương nhìn thấy, lại nói: “Giáo viên ra đề như vậy chắc chắn là có lý do, mọi người đừng nghĩ nhiều, đều lấy trình độ thật sự của mình ra giải đề, có thể thi được thế nào thì thế ấy.”

 

Nhóm học sinh nghe vậy, chỉ có thể giấu nghi hoặc ở trong lòng, tiếp tục cúi đầu chăm chú suy nghĩ.

 

Tạ Miêu lại phát hiện, sau khi mọi người bắt đầu làm bài lần nữa, thầy Vương nhíu mày một cách khó hiểu.

 

Một môn thi Toán khiến nhóm học sinh thiếu chút nữa hoài nghi cuộc đời, chờ khi thầy Vương thu hết bài thi rời đi, lập tức có người vây quanh hỏi Tạ Miêu: “Lúc trước cậu nói, trên bài thi có mấy đề là nội dung lớp 10 mới có thể học được, thật hả?”

 

“Đúng vậy, là thật hả? Sao cậu biết là nội dung lớp 10?”

 

“Quả thật là có nội dung lớp 10.” Tạ Miêu nói, “Kỳ nghỉ đông tớ mượn người khác sách giáo khoa lớp 10 kỳ trước, từng thấy dạng đề tương tự trong đó.”

 

“Hóa ra là như vậy.” Các bạn học gật đầu, nhao nhoa phàn nàn, “Nội dung lớp 10 chúng ta thi kiểu gì? Ai mà trả lời được chứ?”

 

Mà văn phòng cách nơi này không xa, không khí đã giương cung bạt kiếm.

 

Lúc thầy Vương cầm bài thi tiến vào, thầy Lưu đang chất vấn cô Lan.

 

“Cô ra cái đề gì thế? Phần kiến thức nên thi thì không kiểm tra, đề lệch thì ra một đống. Còn có hai câu cuối cùng, các em ấy mới lớp 9, cô kiểm tra nội dung lớp 10, cô bảo các em ấy giải kiểu gì?”

 

Cô Lan cúi đầu cắt móng tay, biểu cảm có phần lơ đễnh, “Còn có thể trả lời như nào? Cứ thế mà trả lời thôi.”

 

“Cô! Cô có thái độ gì đây?”

 

Thầy Lưu bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai.

 

Cô Lan lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, trên mặt lại còn treo ý cười, “Tôi có thể có thái độ gì chứ? Sắp thi cấp ba rồi, tôi ra đề khó một chút cho mấy em ấy chăm chú học hành, cảnh tỉnh mấy em cảm thấy mình học khá tốt, buông lỏng. Có gì không đúng sao?”

 

“Cô chỉ ra đề khó sao? Nội dung cô ra hơn phân nửa là siêu cương!”

 

“Cái gì gọi là siêu cương?” Cô Lan hỏi lại anh ta, “Thi cấp ba sẽ ra đề gì anh biết hay là tôi biết được? Anh ra phần thi trọng điểm, đến lượt tôi ra siêu cương, không nói lý lẽ hả?”

 

Giữa học kỳ trước, cô Lan nghi ngờ thầy Lưu tiết lộ đáp án cho Tạ Miêu, sau khi phát hiện mình nghĩ sai mặc dù biểu cảm khó coi, nhưng xin lỗi ngay tại chỗ, nào hung hăng giống giờ phút này.

 

Các giáo viên trong văn phòng nhìn nhau, cũng không biết cô ta bị làm sao.

 

Thầy Vương thấy không khí không đúng, bước chân hơi dừng, vẫn đi qua đặt bài thi trên bàn thầy Lưu.

 

“Thầy Lưu trước tiên đừng nóng giận, uống miếng nước để bình tĩnh đã, có gì từ từ rồi nói.”

 

“Loại giáo viên này là không chịu trách nhiệm với học sinh, tôi không có gì hay nói với cô ta hết!”

 

Thầy Lưu hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bài thi lớp mình chuẩn bị đóng quyển lại, ngẫm nghĩ một chút có lẽ lại mở ra.

 

Cô Lan phát ra âm thanh cười nhạo trầm thấp, cất bấm móng tay.

 

“Không phải là sợ lớp anh không có ai thi đạt điểm tối đa đấy chứ? Anh yên tâm đi, tôi không lộ đề, mấy lớp của chúng ta vẫn cùng đứng trên một vạch xuất phát. Tôi lại cảm thấy vàng thật không sợ lửa, đề khó mới có thể nhìn ra trình độ thật sự của một học sinh.”

 

Thầy Lưu vốn dĩ không muốn phản ứng với cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy một tờ bài thi, đột nhiên mỉm cười.

 

“Cô nói không sai, vàng thật không sợ lửa.”

 

Lần này ngược lại cô Lan sửng sốt, “Anh có ý gì?”

 

Thầy Lưu không nói thêm nữa, chỉ kép bài thi lại, cầm lấy cái dùi và dây gai lưu loát đóng quyển bài thi lại.

 

Bất mãn với bài thi của cô Lan, đâu chỉ có một mình thầy Lưu.

 

Sắp thi vào cấp ba đến nơi rồi, cô ấy đột nhiên ra bài thi như vậy, không phải đả kích lòng tự tin của học sinh sao?

 

Nếu như học sinh có chút thành tích không tồi vì thế mà chịu ảnh hưởng, thi cấp ba phát huy thất bại, ai chịu trách nhiệm? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 

Bởi vậy buổi chiều trước khi thi Vật lý, tất cả chủ nhiệm các lớp đặc biệt tới an ủi học sinh trong lớp mình: “Đề thi môn Toán lần này tương đối khó, cũng khảo nghiệm toàn bộ kiến thức của các em. Các bạn thi không tốt cũng đừng nên nhụt chí, đề thi cấp ba đơn giản hơn cái này nhiều.”

 

Đợt an ủi này có tác dụng hay không thì không biết, dù sao còn mấy môn, bao gồm môn tiếng Anh mới thêm, cũng chưa lặp lại chuyện xấu này.

 

Chờ khi thi xong môn cuối cùng, vẫn có học sinh nhớ tới sự sợ hãi bị môn Toán chi phối hôm qua.

 

“Vậy bài thi chắc chắn không phải thầy Lưu ra, thấy Lưu chưa bao giờ ra đề lệch như vậy.”

 

“Đúng là không phải thầy Lưu ra đề, là lão yêu bà ra, tớ đã dò la được.”

 

“Đậu xanh! Cô ấy ra đề khó như vậy làm gì? Trả thù xã hội à?”

 

“Ai mà biết, nói không chừng là không nhìn quen Tạ Miêu luôn điểm tối đa.”

 

“Cô ấy không nhìn quen Tạ Miêu thì liên quan gì đến chúng ta? Môn Toán của chúng ta còn do cô ấy dạy đó, có phải cô ấy có bệnh không?”

 

Tạ Miêu biết rất rõ phần siêu cương môn Toán ở chỗ nào, ngược lại chả có phản ứng gì lớn.

 

Sau khi thi xong môn cuối cùng là tiếng Anh đi ra, cô hỏi mấy em trai ở bên ngoài chờ mình: “Lần này thi thế nào? Có tiến bộ không?”

 

“Nhất định có rồi! Bằng không sao xứng đáng với sự vất vả của chị gần đây, đúng không?”

 

Tạ Kiến Hoa cướp lời nói, Tạ Kiến Quân cùng gật đầu theo.

 

Chỉ có Tạ Kiến Trung rất thực tế sờ gáy, “Em viết kín bài thi, chắc là coi như tiến bộ đi?”

 

“Tính.” Tạ Miêu cong mày, “Chờ khi nào có thành tích, chị sẽ bảo bà làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

 

Vừa nghe có đồ ăn ngon, mấy đứa trẻ gấu lập tức vui vẻ trở lại.

 

“Em muốn ăn gà.”

 

“Em muốn ăn vịt, làm vịt lần trước ừm hầm canh ấy.”

 

“Ăn gà với vịt cái gì? Ăn cá, ăn cá bổ não! Em muốn ăn cá nheo đậu hủ, còn có cá trích…”

 

Tạ Miêu: “...”

 

Cô biết mấy đứa nhóc gấu này nhắc đến học hành thì giống như sắp chết, chỉ có ăn với chơi trước mắt mới nhảy nhót vui vẻ.

 

 

Kỳ nghỉ các học sinh quay về nghỉ ngơi, các giáo viên lại tranh thủ thời gian chấm bài.

 

Có điều so với các môn khác, bài thi môn Toán lần này vì là dạng đề siêu cương nghiêm trọng, lại thành môn chấm xong nhanh nhất.

 

Buổi chiều thứ bảy trước giờ tan học, thầy Lưu và cô Lan đã chấm xong toàn bộ bài thi rồi.

 

Cô Lan tổng điểm một chút, mỉm cười.

 

“Cũng không tồi, Hà Hữu Chí đạt chuẩn. Tôi nói mà vàng thật không sợ lửa, học chắc hay không ra đề khó chút thì biết thôi.”

 

Sau mấy lần, thầy Lưu với cô cũng coi như là không nể mặt nhau, ngay cả vỏ ngoài hòa bình cũng lười duy trì.

 

Nghe vậy thầy ấy nhìn xuống điểm số 62 to đùng trên bài thi của Hà Hữu Chí, cười lạnh một tiếng không nói chuyện.

 

Cô Lan lại hiếm khi hãnh diện một lần, cười hỏi thầy ấy: “Lớp anh thi thế nào? Có người đạt chuẩn hay không?”

 

Cô ta muốn hỏi anh Tạ Miêu thi thế nào đi?

 

Trong lòng thầy Lưu hiện lên tia trào phúng, nâng tách trà lên uống một ngụm.

 

Thấy anh ta không nói tiếp, ý cười trong lòng cô Lan càng đậm.

 

“Thi không tốt cũng không sao, dù sao đề cũng khó. Có điều lớp các anh muốn thi cấp ba phải nắm chắc, dẫu sao thì cũng không ai biết rốt cuộc đề thi cấp ba đơn giản hay là khó, kiến thức không toàn diện, có thể đánh không lại học sinh mấy trường trung học trong huyện.”

 

Đây không phải là lần đầu tiên cô Lan nói gần nói xa học sinh trường bọn họ thua kém trong huyện, tốt tình như cô Ngưu cũng có chút tức giận, “Cô ra nội dung lớp 10, đổi thành học sinh lớp 9 trường nào cũng không trả lời nổi.”

 

“Vậy cũng chưa chắc…”

 

Cô Lan vừa muốn nói gì đó, thầy Lưu buông tách trà xuống, “Cô nói đúng, lần thi này lớp chúng tôi quả thực không tốt. Cả lớp chỉ có một bài đạt chuẩn, còn chỉ thi được 85 điểm, haizzz…”

 

Thầy Lưu thở dài, ánh mắt tràn ngập ưu thương nhàn nhạt nhưng nhóm cô Ngưu đều bị chọc cười.

 

Không cần phải nói, bài thi được 85 điểm này chắc chắn là Tạ Miêu.

 

Lan Ngọc Phân cũng không biết tốn bao nhiêu công sức mới ra được quả bài thi thế này.

 

Kết quả Tạ Miêu người ta như cũ có thể thi được 85 điểm, bỏ xa học sinh khiến cô ta đắc ý 23 điểm, thật sự châm chọc.

 

Có giáo viên thậm chí còn cúi đầu cười lên, “Quả nhiên là vàng thật không sợ lửa.”

 

Câu này tựa như một bàn tay, mạnh mẽ vả lên mặt cô Lan.

 

Trên mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng, “Sao có thể có người thi được 85 điểm? Anh không tính sai điểm chứ?”

 

“Không tin cô tự xem đi.” Thầy Lưu đưa bài thi của Tạ Miêu cho cô ta.

 

Cô Lan lập tức cộng điểm trước, không có vấn đề gì, lại xem từng đề xem có chấm sai không.

 

Nhưng Tạ Miêu ngoại trừ hai đề lớn cuối cùng trống mấy câu hỏi nhỏ thì chỉ sai một đề điền vào chỗ trống, quả thực là 85 điểm không sai.

 

Đôi mắt cô Lan có chút trừng lớn, cuối cùng, cả khuôn mặt đều căng đến đỏ bừng.

 

Thầy Lưu thấy thế, tâm tình đột nhiên rất tốt.

 

Anh nâng tách trà lên, dù bận mà vẫn ung dung uống một hớp, “Đề lần này là cô ra, cô sẽ không tiết lộ đáp án đấy chứ?”

 

Cô Lan: “...”

 

Cuối cùng mặt Cô Lan trở nên trắng xanh đan xen.

 

Cả khối đều không có mấy người đạt chuẩn môn Toán, Tạ Miêu có thể thi được nhiều điểm như vậy, các giáo viên thật sự rất bất ngờ.

 

Nhưng gần đây cô Lan làm việc càng ngày càng không có chừng mực, trong lòng mọi người đều không thoải mái. Tạ Miêu có thể mạnh mẽ vả mặt cô ta như vậy, bọn họ cảm thấy rất vui mừng.

 

Nếu mà so sánh ra thì học sinh lớp số 2 chỉ có sự sùng bái vô tận với Tạ Miêu.

 

“Đề khó như vậy mà cậu có thể thi được 85 điểm? Trâu bò!”

 

“Đúng vậy đúng vậy, lão yêu bà nhất định không ngờ được, ngay cả Toán lớp 10 cậu cũng biết.”

 

“Cũng không tính là biết.” Tạ Miêu sửa đúng lời đối phương, “Hai đề lớn cuối cùng, câu hỏi nhỏ liên quan đến kiến thức lớp 10 tớ đều để trống.”

 

Đương nhiên đó là cô cố ý bỏ trống, tránh có người những người bới xương trong trứng gà, tìm cô làm phiền.

 

“Coi như để trống, có thể thi được 85 điểm cũng rất lợi hại.” Các bạn học không đồng tình, “Nghe nói Hà Hữu Chí lớp 4 bên kia thi được có 62 điểm, lão yêu bà ra đề thi như vậy, kết quả chênh lệch giữa Hà Hữu Chí lớp bên đó với cậu còn lớn hơn học kỳ trước, tớ đoán cô ấy tức ói máu.”

 

Đang nói, lớp trưởng Trần Đại Minh đột nhiên đi tới.

 

“Tạ Miêu, viết chính tả tiếng Anh và Ngữ văn có thể chuyển đến buổi sáng không? Tôi cũng muốn tham gia, nhưng giữa trưa tôi phải về nhà ăn cơm.”

 

“Còn có tôi, tôi cũng muốn tham gia.” Bạn học Lý Cường từng tận mắt thấy Vương Quý Chi tức giận nạt cô Lan cũng giơ tay lên.

 

Bạn cùng bàn của cậu ta nghe vậy vẻ mặt khó hiểu, “Trước kia không phải rất không có hứng thú hả? Sao muốn tham gia vụ này rồi?”

 

Lý Cường hạ thấp giọng nói, “Cậu không nhìn thành tích của Vương Đại Lực, còn có Lý Lạp Mai nữa hả?”

 

“Thành tích của bọn Vương Đại Lực và Lý Lạp Mai?”

 

Bạn ngồi cùng bàn sửng sốt, vội vàng đi đến cửa xem bảng điểm dán trên tường.

 

Sau đó, cả người cậu ta đều không ổn.

 

Đã nói mấy hàng sau đều là học tra đâu rồi? Sao mà cả đám đều chạy lên trước cậu ta rồi?

 

Đặc biệt là Vương Đại Lực, điểm số còn cao hơn trước kia nhiều, quả thực là không biết xấu hổ.

 

Ngay cả Lý Lạp Mai cũng có tiến bộ không nhỏ, môn tiếng Anh học kỳ này mới bắt đầu, thành tích lại có thể xếp ở top đầu của lớp.

 

Bạn cùng bàn ăn chanh, bạn cùng bàn ăn dấm, bạn cùng bàn bày tỏ, cậu ta cũng muốn ôm chặt cái đùi lớn Tạ Miêu.

 

Nhóc mập đang ôm bài thi cười ngây ngô ngẩng đầu, thấy rất nhiều bạn học hai mắt tỏa ra ánh sáng lang sói, muốn đến đoạt Tạ Miêu với cậu ta, lập tức nổi giận.

 

“Dựa vào cái gì mà các cậu nói chuyển lên buổi sáng thì sẽ chuyển lên buổi sáng? Tới sớm như vậy, Tạ Miêu còn ngủ được không?”

 

Cậu dùng thân hình béo lùn chắn phía trước Tạ Miêu, nói xong quay đầu hỏi: “Tạ Miêu, cậu nói đúng không?”

 

“Phải.” Tạ Miêu phì cười, “Cho nên các bạn học muốn tham gia viết chính tả, giữa trưa đến sớm một chút. Trước giờ học buổi chiều tớ sẽ dành chút thời gian kiểm tra, kiểm tra xong viết đáp án chính xác trên bảng đen, mọi người tự mình đối chiếu chữa bài.”

 

Một con cừu được thả, cả đàn cừu đuổi theo, dù sao cô chỉ chấm cho mấy em trai của mình.

 

Mấy người Trần Đại Minh nghe xong, trên mặt đều lộ ra ý cười, chân thành nói cảm ơn Tạ Miêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 

Chờ bọn họ đi rồi, nhóc mập Vương Đại Lực mới lặng lẽ ghé vào bàn Tạ Miêu.

 

“Ừm, Tạ Miêu vở ghi học kỳ này và học kỳ trước của cậu có thể cho tôi mượn xem một chút không? Tôi nhớ cậu ghi chép cực kỳ kỹ, sắp thi cấp ba rồi, tôi muốn chép lại một bản dùng khi ôn tập.”

 

Lý Lạp Mai ở gần đó, nghe được lời cậu ta nói lập tức cho cậu ra một ánh mắt xem thường, “Sao cậu tinh ranh vậy? Tôi cũng chưa nghĩ đến vụ ghi chép này đâu.”

 

Vương Đại Lực không nói gì, chỉ cười ngây ngô gãi đầu, mong chờ nhìn về phía Tạ Miêu.

 

“Được.”

 

Tạ Miêu đồng ý rất sảng khoái, “Trở về tôi tìm cho cậu, cậu chép nhanh chút, đừng làm lỡ tôi ôn tập là được.”

 

“Vậy tớ cũng chép một bản.” Lý Lạp Mai nói, “Vốn dĩ tớ còn tưởng rằng mình chắc chắn không thi đỗ cấp ba, đến lúc đó đi tìm việc làm. Nhìn thành tích lần này, tớ cảm thấy tớ chắc hẳn có thể giãy giụa một chút, muộn hai năm chịu mệt chút vậy.”

 

“Vậy cậu cố lên.”

 

Tạ Miêu cổ vũ cô ấy một câu, vừa dứt lời, có người đột nhiên vội vã từ bên ngoài chạy vào, vào cửa thì hai mắt nhìn quanh bên ngoài rồi đóng cửa lại.

 

“Tôi vừa nghe được một tin, các cậu đoán là gì?”

 

“Nói chuyện không đầu không đuôi, cậu bảo chúng tôi đoán kiểu gì?”

 

“Cho miếng gợi ý, tin này có liên quan đến lão yêu bà.”

 

Có liên quan đến cô Lan?

 

Các bạn học cuối cùng cũng có chút hứng thú, “Tin tốt hay là tin xấu?”

 

Người kia bị hỏi hơi dừng lại, “Tôi cũng không biết tính là tin tốt hay tin xấu.”

 

“Cái gì gọi là cậu cũng không biết là tin tốt hay là tin xấu?”

 

Đám học sinh đánh giá xấu về câu trả lời của cậu ta.

 

“Tôi thật sự không biết đâu, lão yêu bà muốn đi cửa sau, thuyên chuyển đến trong huyện, thì coi là tốt hay xấu?”

 

“Là tốt đó.” Có người nói, “Cô ấy đi rồi, lớp số bốn lớp số năm lớp số 6 được giải phóng, không phải sao?”

 

“Nhưng cô ấy sắp trèo cao vào trong huyện làm giáo viên, chắc chắn rất vui vẻ, cô ấy vui vẻ thì chuyện này có phải chuyện tốt đâu.”

 

Đám học sinh nghị luận hai câu, đột nhiên phản ứng kịp.

 

“Cậu nói gì cơ? Cô ấy sắp thuyên chuyển lên trên huyện á? Thật hay giả thế?”

 

“Thật đó, bác cả của Nghiêm Phong là phó hiệu trưởng của trường chúng ta, lời này chính miệng cậu ta nói.”

 

Trong phòng học đột nhiên im lặng, một lát sau, Lý Cường ngồi dãy đầu căm giận vỗ xuống bàn một cái.

 

“Phi! Tôi nói lần này sao cô ấy ra đề hãm như vậy, hóa ra là sắp đi rồi, muốn hành chúng ta sao thì hành.”

 

Đám học sinh đều tức giận đến không chịu nổi, trong văn phòng, nghe được tin tức này sắc mặt của các giáo viên cũng không được tốt lắm.

 

Khó trách gần đây cô Lan nói chuyện làm việc đều không suy xét hậu quả, trong lời nói còn thường xuyên lộ ra vẻ đánh giá thấp trường bọn họ, hóa ra là đã đi cửa sau rồi, sắp lên huyện làm giáo viên.

 

Loại người không có phẩm hạnh giáo viên này, sao chuyện tốt gì cũng có thể rơi lên đầu cô ta vậy?

 

Bởi vì chuyện này, buổi tối tan học về nhà, dọc đường Ngô Thục Cầm rầu rĩ không vui.

 

Vào cửa mẹ hỏi thành tích của cô, nghe nói môn Toán cô thi được 49 điểm, tức giận ngay tức khắc.

 

“Không phải con học khá tốt môn Toán sao? Sao chỉ có 49 điểm? Gần đây con đi học đều làm gì thế?”

 

“Không phải con đã nói với mẹ đề thi Toán giữa kỳ lần này là siêu cương sao?”

 

Tính cách bố Ngô Thục Cầm tương đối ôn hòa, nhưng mẹ cô thì rất lợi hại, cô vẫn luôn tương đối sợ mẹ mình.

 

Thấy mẹ cô dựng thẳng lông mày lên, cô vội vàng giải thích cho bản thân.

 

“Mẹ không biết thôi, cái cô Lan kia đi cửa sau rồi, sắp thuyên chuyển lên trên huyện, trước khi đi ra riêng một đề câu hỏi siêu cương chỉnh bọn con. Nghe Tạ Miêu lớp bọn con nói, hai đề lớn cuối cùng của môn Toán thi lần này đều là nội dung lớp 10 nhá.”

 

“Giáo viên đặc biệt chỉnh mấy đứa? Cô ta chỉnh mấy đứa làm gì?” Mẹ cô rõ ràng không tin.

 

“Làm sao mà con biết được chỉnh bọn con làm gì? Dù sao cô ấy ở trường chúng con có tên riêng là lão yêu bà, lão yêu bà đó, mẹ đánh giá thử xem, đánh giá thử coi.”

 

“Lão yêu bà cái gì? Học sinh đặt tên riêng cho giáo viên là chuyện hiếm lạ gì sao?”

 

“Nhưng mà lúc cô ấy làm giám thị không có chứng cứ nghi ngờ Tạ Miêu gian lận, lục soát ngăn bàn của Tạ Miêu, còn mắng cậu ấy đầu óc không tốt, chép cũng không đạt chuẩn.”

 

Ngô Thục Cầm kể chuyện xảy ra vào lần thi giữa kỳ năm ngoái cho mẹ nghe, “Cô ấy lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng là ghi hận chuyện năm ngoái bà Tạ đến trường học ra mặt vì Tạ Miêu, mắng cô ấy một trận, cố ý ra đề khó không cho Tạ Miêu thi được điểm tối đa.”

 

Mặc dù cô không muốn thừa nhận học lực của Tạ Miêu thật sự rất tốt, nhưng vì giải thích cho vụ 49 điểm lần này, chỉ có thể nói như vậy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

 

Ai ngờ vào lúc này, Cố Hàm Giang đột nhiên từ trong phòng ra, lạnh giọng hỏi: “Em nói cô Lan kia ức hiếp Tạ Miêu?”

 

Thiếu niên mày kiếm môi mỏng, lúc hỏi câu này, cả khuôn mặt đều sự sắc bén khiếp người.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)