TÌM NHANH
VỢ CHỒNG MỚI CƯỚI
View: 2.016
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 6
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender
Upload by Lavender

Quá nhiều nhà riêng, có khi cô còn quên mất mình có những chỗ nào, thậm chí còn chưa từng tới xem, chứ nói gì đến ghi vân tay.

 

Kỹ thuật viên nghe hai người trò chuyện một hồi cũng loáng thoáng nghe hiểu vị này là thiên kim nhà ai, lớn mật hỏi: "Cô họ gì vậy ạ?"

 

"Họ Lương." Tô Ninh Dung trả lời thay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Không dám giấu gì cô, cô Lương rất giống một siêu sao mà tôi biết." Kỹ thuật viên không nghe thấy Lương Kim Nhược đáp lời cũng không nổi giận, tiếp tục nói: "Siêu sao kia có một cô con gái."

 

Lương Kim Nhược còn chẳng chớp mi: "Ai?"

 

Kỹ thuật viên nói: "Chính là cô Lương."

 

Lương Kim Nhược cười nhạo một tiếng: "Thiếu gì người họ Lương đâu."

 

Kỹ thuật viên nghe ra chút hàm ý: "Nhà họ Lương có hai cô con gái, nhưng người tôi nói đương nhiên là cô cả Lương rồi."

 

Lương Kim Nhược rất hài lòng với xưng hô này, khẽ nở nụ cười.

 

Làm spa xong, kỹ thuật viên nhận được quà tặng.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia đồng nghiệp cũng có, dù sao các quý cô quý bà đều rất rộng lượng, nhưng chưa bao giờ xa xỉ đến thế. Cô ta vừa mừng vừa lo: "Cái này..."

 

"Cho cô đấy." Lương Kim Nhược cười khẽ.

 

Tô Ninh Dung bật cười: "Cô nàng này hào phóng lắm đấy, ai bảo cô ấy chính là cô cả Lương mà cô nói cơ."

 

Mãi đến khi hai người đi rồi, các nhân viên cửa hàng mới tỉnh táo lại.

 

Đây chính cô công chúa nhà họ Lương vẫn luôn chiếm cứ vị trí đầu bảng danh viện Bắc Kinh đấy ư?

 

 

Chạng vạng, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu.

 

Chủ đề là bữa tiệc độc thân, nhưng cũng chỉ mượn cớ vậy thôi, chứ mỗi tháng đám người này đều tham gia vô số bữa tiệc như vậy.

 

Chỉ là hôm nay số người tới ít ỏi không được mấy mống.

 

"Sao Mai Mai không đến?"

 

"Tối qua cô ấy nói mình đột nhiên bị cảm, sợ lây bệnh cho chúng ta."

 

"Khéo nhỉ, Tiểu Phỉ cũng nói thế."

 

Mấy chàng trai cô gái đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm đều cảm thấy trùng hợp: "Có thể là chơi chung nên mới cùng bị cảm."

 

Diệp Chi bước vào từ bên ngoài: "Chị Lương đến muộn một chút."

 

Các chị em không để ý: "Không sao đâu, đằng nào thì đến khuya mới kết thúc mà."

 

"Chi Chi, hôm nay đều do cô bố trí à?" Có người hỏi.

 

"Tôi chỉ nêu ý tưởng thôi, còn toàn bộ chi phí đều do chị Lương chi trả." Diệp Chi cười tủm tỉm nói: "Của các cậu cũng thế, chị ấy bao."

 

Căn hộ này thật sự rất rộng lớn, cũng đẹp vô cùng.

 

Ở vào khu vực trung tâm nhất của Bắc Kinh, cửa sổ sát đất khổng lồ đủ để quan sát cảnh đêm cả thành phố, lúc này có thể thấy hàng vạn hàng nghìn ngọn đèn loang loáng.

 

Diệp Chi vội trước vội sau, sâu trong nội tâm vẫn có hơi thấp thỏm.

 

Nếu Lương Kim Nhược thật sự đã quay về...

 

Lương Thanh Lộ nói có thể giải quyết thì chắc là đã giải quyết xong rồi, nếu không thì sao cô ta vào đây được. Nếu Lương Kim Nhược không muốn, cô ta tuyệt đối không thể vào được nơi này.

 

Náo nhiệt đến hơn tám giờ tối, có tiếng gõ cửa vang lên.

 

Hai mắt Diệp Chi sáng ngời: "Chắc chắn là chị Lương đến!"

 

Mọi người tắt đèn, gom lại sau cửa, dù sao thì nhân vật chính của bữa tiệc cũng là Lương Thanh Lộ, đương nhiên phải cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

 

Diệp Chi mở cửa.

 

"Tadaa…"

 

"Bịch!"

 

Ruy băng rơi lả tả khắp mặt đất.

 

Đèn ngoài hành lang chiếu rọi gương mặt kinh ngạc của một đám người.

 

Một phút đồng hồ sau.

 

Trong phòng chìm vào yên tĩnh, cả trai lẫn gái bị cưỡng chế ngồi xuống sô pha, trước mặt là ba cảnh sát nghiêm túc và bảo vệ dẫn đường.

 

"Các cô cậu chính là người tự tiện xâm nhập nhà dân à?"

 

"Đâu phải đâu!"

 

"Không phải mà, chú cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến cháu cả..."

 

Bọn họ vừa khóc lóc kể lể, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bóng người yểu điệu ở phía đối diện.

 

Lương Kim Nhược bước vào từ bên ngoài, lúc dẫm lên mặt đất còn không nhịn được mà cau mày, cuối cùng ngồi xuống ghế, bình tĩnh uống một ngụm trà.

 

Mãi một lúc lâu sau mới rảnh ngẩng đầu cười với bọn họ.

 

"Khéo thật đấy, lại gặp nữa rồi."

 

Cô liếc sang một bên: "Cuối cùng hôm nay cũng mặc hàng thật rồi nhỉ.”

 

Diệp Chi cứng đờ.

 

Lời này của Lương Kim Nhược như gợi lên trí nhớ của bọn họ.

 

Diệp Chi không nhịn được nói: "Lương Kim Nhược!"

 

Cảnh sát bên cạnh nhìn qua: "Kêu cái gì mà kêu! Cô tên gì? Bữa tiệc này do cô tổ chức hả? Cô vào bằng cách nào?"

 

Một loạt câu hỏi liên tiếp hỏi cho Diệp Chi ngớ cả người.

 

Đám chị em và người theo đuổi cô ta bên kia cũng nhìn cô ta với vẻ không vui. Ai ngờ đâu tham dự một bữa tiệc thôi mà lại thành tự tiện xâm nhập nhà dân cơ chứ.

 

Sau khi hỏi đơn giản vài câu, cả đám người bị mang đi đồn cảnh sát.

 

Diệp Chi quay đầu lại: "Lương Kim Nhược, cô cố ý đúng không?"

 

"Kêu la cái gì đấy?" Tô Ninh Dung nguýt mắt.

 

Không được đáp lại, Diệp Chi cắn môi, lại cất giọng cao hơn: "Cô về nước mà vẫn không về nhà là vì chị Lương đúng không?"

 

Lời của cô ta chợt ngưng bặt.

 

Mấy người chị em vốn đang đứng sát cô ta đều không tự chủ được mà lui về phía sau, vỗ vỗ ngực, suýt nữa thì bị vạ lây rồi.

 

Thẩm Trì vỗ trán, chỉ biết thôi xong rồi.

 

Trước giờ chưa từng có ai quản được cái nết của Lương Kim Nhược.

 

"Á!"

 

Diệp Chi ngớ ra một lát mới mở mắt ra, vươn tay sờ mặt, chạm tới một tay ướt át và bã lá trà đọng tên lông mi.

 

Mặt Lương Kim Nhược tỉnh như sáo: "Bênh vực bất công hộ người nào thế."

 

"Cô…"

 

"Lại có người cho rằng bản thân họ Lương là có thể làm thân thích thật đấy à?"

 

"Cô dám hắt nước vào tôi!" Diệp Chi tức giận đến phát run, muốn bước lên túm Lương Kim Nhược, nhưng lại bị ngăn lại.

 

Lương Kim Nhược tiếc nuối: "Lãng phí trà của tớ mất rồi."

 

Tô Ninh Dung nghe vậy khẽ cười phì một tiếng.

 

Lúc này Lương Kim Nhược mới nhìn về phía Diệp Chi: "Nghe nói bữa tiệc của cô là tiệc tạm biệt độc thân, gọi thân thiết đến thế thì bảo cái cô độc thân kia xuất hiện cứu cô đi."

 

Chờ bọn họ đi rồi, cô mới quay đầu lại.

 

"Tớ phải vứt hết đi mới được. Xui xẻo!"

 

...

 

Nửa tiếng sau, Lương Thanh Lộ cuối cùng cũng kết thúc buổi hẹn hò với Vương Hạo, đang định tới tham gia buổi tiệc tạm biệt độc thân tổ chức riêng cho mình.

 

Gọi điện cho Diệp Chi thì lại không bắt máy.

 

Sau vài cuộc gọi, cô ta nhận được điện thoại của người khác: "Cô Lương Thanh Lộ phải không ạ? Phiền cô tới đồn công an một chuyến."

 

Lương Thanh Lộ: "Sao?"

 

 

Lương Kim Nhược sung sướng thoải mái đi ăn cơm cùng hai người Tô Ninh Dung.

 

"Sao cậu không đợi Lương Thanh Lộ cũng tới rồi đưa cả đám vào luôn?" Tô Ninh Dung tựa vào sô pha hỏi.

 

"Phải tận dụng triệt để chứ."

 

Lương Kim Nhược ăn một miếng dưa: "Nhiều người như vậy gặp chuyện chỉ vì Lương Thanh Lộ, cô ta không cứu bọn họ thì có thể cứ thế mà qua sao?"

 

Thẩm Trì tấm tắc: "Được lắm nha Chiêu Chiêu, lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xấu xa đấy."

 

Lương Kim Nhược ném một cái gối vào anh ấy.

 

Thẩm Trì tránh thoát, cầm gối đầu: "Anh sai rồi, cái này gọi là có dũng có mưu!"

 

Lương Kim Nhược hừ một tiếng, nguýt mắt một cái đầy tao nhã.

 

Trong cái giới này, thanh danh cũng vô cùng quan trọng.

 

Huống chi, muốn truy cứu hay không đều do cô, Lương Thanh Lộ lại không có khả năng thay đổi pháp luật, chỉ có thể đến cầu xin cô thôi.

 

Có việc cầu xin người ta thì đương nhiên phải đưa ra ích lợi thích đáng.

 

Cứ như vậy, với Lương Kim Nhược sẽ càng thuận tiện để lấy được Lương Thị.

 

Cô thích nhất dáng vẻ không thể không cắt thịt của bọn họ.

 

Không biết tại sao, Lương Kim Nhược lại nhớ tới cảnh Vương Kiến Hoa và Chu Sơ Hành đối thoại tối qua… Cô hơi chút cảm nhận được niềm vui sướng của Chu Sơ Hành rồi.

 

Quá đã!

 

Lương Kim Nhược nâng bàn tay cao quý lên, định gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành.

 

Sau đó mới nhận ra, lần trước block anh vẫn chưa xóa block.

 

Tuy không nhớ nổi vì sao lần trước cô lại block anh, nhưng khẳng định là có lý do, nhất định là Chu Sơ Hành đắc tội cô.

 

 

Bản thân chuyện báo cảnh sát cũng không giấu diếm, thế nên chưa hết đêm đã lan truyền khắp Bắc Kinh, dù sao cũng liên đới tới vài nhà.

 

Bình thường con cháu trong nhà xằng bậy cũng thôi không nói làm gì, chứ lần này bị bắt vào đồn công an thì đã hoàn toàn chọc giận người lớn trong nhà.

 

Lúc Chu Sơ Hành biết tin cũng là lúc vừa kết thúc buổi xã giao.

 

Trợ lý đặc biệt Tô lật xem lịch trình hôm sau: "Chiều mai có phóng viên tới phỏng vấn, đã gửi câu hỏi tới rồi ạ."

 

Toàn bộ đều là trao đổi sẵn từ trước.

 

Chu Sơ Hành rất ít nhận phỏng vấn, một khi nhận sẽ không cho phép xuất hiện vấn đề.

 

Trợ lý đặc biệt Tô nói chuyện công việc xong, lại suy nghĩ xem có nên nói chuyện kia không.

 

"Có chuyện gì thì nói đi." Chu Sơ Hành phát hiện người này ngập ngừng.

 

Trợ lý đặc biệt Tô nói một tràng: "Tối nay, con gái, con trai của tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Lý, cả… đều bị đưa tới đồn cảnh sát, cô Lương kiện bọn họ tự tiện xâm nhập nhà dân."

 

Đúng lúc này, tiếng Wechat vang lên.

 

Từ đầu tới đuôi, Chu Sơ Hành chưa phát hiện mình từng bị block.

 

Anh bấm mở, thấy đoạn tin nhắn ra vẻ bố thí khoe khoang của Lương Kim Nhược gửi cho mình, cuối cùng còn nói năng vô cùng khí phách…

 

[Em đúng là trời sinh nên làm nữ tổng tài.]

 

Trợ lý đặc biệt Tô nhìn sếp cúi đầu cả nửa buổi trời không ngẩng lên, lại nghe đối phương chậm rãi phân phó: "Lặp lại lời cậu vừa nói một lần đi."

 

"Tối nay, cô Lương tống con cái vài nhà vào đồn cảnh sát, lý do là tự tiện xâm nhập nhà dân, lúc này đã có rất nhiều người biết."

 

Chu Sơ Hành ừ một tiếng, suy tư một lát.

 

Lát sau, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn trả lời của Chu Sơ Hành.

 

Quỷ Bóc Lột: [Nhìn trông có hi vọng trở thành cá sấu khổng lồ trên thương trường đấy.]

 

"..."

 

Sau nước mắt cá sấu, giờ lại tăng thêm một phát ngôn mới.

 

Anh thì giỏi so sánh rồi.

 

Lương Kim Nhược hối hận tối qua mình nói bản thân cầm tinh cá sấu.

 

Sau khi lý giải đầy đủ câu nói trào phúng qua loa này, cô làm ra hành vi y hệt lúc trước.

 

Chu Sơ Hành hồn nhiên không biết.

 

Anh nhấn vài cái, đánh ra hai chữ ‘Chúc mừng’.

 

Trợ lý đặc biệt Tô đứng cạnh thấy Chu Sơ Hành cúi đầu rũ mắt, khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, màn hình xuất hiện một dấu chấm than đỏ tươi, còn có một câu.

 

[Đã gửi tin nhắn, nhưng đối phương từ chối nhận.]

 

Ôi vãi, tổng giám đốc Chu bị block rồi này.

 

Trợ lý đặc biệt Tô mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim. Cậu ấy cũng từng muốn làm như vậy, nhưng mà không dám.

 

 

Lời tác giả:

 

Có nhân viên nào không muốn block lãnh đạo đâu.

 

Wechat của tổng giám đốc Chu vừa mới được unblock hai phút đã bị block trở lại.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)