TÌM NHANH
Tận Cùng Nỗi Nhớ
Tác giả: Mộ Nghĩa
View: 2.348
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 62: “Em cảm thấy lửa trong người anh thuốc bắc có thể dập tắt được sao?”
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND

Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn âm u, ánh trăng mờ ảo.

 

Tạ Kỳ Thâm ôm cô và ngồi đối mặt trên tấm ga trải giường mềm mại.

 

Đàn Mạt bị anh ôm vào trong lòng, sắc mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng, nhưng đối phương xấu xa lại không hề chậm lại, kề sát môi đỏ mọng, khẽ lướt qua nhưng không hôn, như muốn cọ sát người cô rồi hỏi:

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Vừa rồi hình như có người nói không nhớ anh?”

 

Mặt cô nhất thời đỏ lên, vừa xấu hổ vừa khó chịu: “Tạ Kỳ Thâm, anh thật quá đáng...”

 

Anh cười khẽ: “Tại sao anh lại quá đáng chứ?”

 

Cô ngượng ngùng: “Anh... Rõ ràng anh biết là em nghĩ một đằng nói một nẻo...”

 

Anh cười càng sâu: “Vậy có nhớ hay không?”

 

Đàn Mạt bị anh trêu chọc đến mức tâm trạng trong đầu óc đã suy sụp, cô nắm lấy vai anh, nhào vào vòng tay anh, giống như một con mèo con phát ra tiếng nũng nịu: “Nhớ, vô cùng nhớ...”

 

Tạ Kỳ Thâm trêu chọc cô cũng rất khó chịu, lúc này nghe thấy dáng vẻ cam tâm tình nguyện của cô gái nhỏ, anh không nhịn được giữ sau đầu cô lại, phủ lên môi cô.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đàn Mạt chưa bao giờ yêu đương, hơn nữa hai lần hôn đều là cùng Tạ Kỳ Thâm, cô ngượng ngùng đáp lại, hoàn toàn bị người đàn ông dẫn dắt, vô thức đi theo anh, hơi thở ngọt ngào và lạnh lẽo dây leo lan tràn, khiến cho từng tấc trái tim phải bùng cháy.
Hôn xong dừng lại, Đàn Mạt sắp nghe được rõ ràng nhịp tim đập của chính mình, cô khẽ mở đôi mắt ngấn nước, thấy đôi mắt nóng rực của người đàn ông đang chăm chú nhìn mình, nhất thời không nhúc nhích. 

 

Đàn Mạt hoàn toàn bị tình yêu trong mắt anh làm cho điên đảo tâm hồn, khẽ lẩm bẩm: 

 

“Tạ Kỳ Thâm...” 

 

“Ừm.” 

 

Cô bắt gặp ánh mắt anh, đáy mắt đầy ánh sáng, cô không khỏi bộc lộ hết: 

 

“Em rất thích anh.” 

 

Nghe thấy lời tỏ tình tỉnh táo và chân thành của cô gái nhỏ, ánh mắt Tạ Kỳ Thâm trở nên sâu hơn, rồi anh nghiêng người một bên, trở mình. 

 

Đàn Mạt cảm thấy mình như rơi vào trong mây, lại đón chào một đợt sóng nụ hôn mới. 

 

Không biết đã qua bao lâu, lòng bàn tay rộng và khô ráp của người đàn ông chạm vào cô khiến Đàn Mạt sững sờ, mặt cô nóng lên theo: “Tạ Kỳ Thâm, sao tay anh lại nóng như vậy...” 

 

Người đàn ông nhìn xuống cô, đột nhiên nói: 

 

“Hai ngày trước anh có đi khám bác sĩ Trung y, bác sĩ nói khí nóng trong người rất mạnh.” 

 

Giọng điệu nghiêm túc đột ngột khiến Đàn Mạt sững sờ, cô thật sự tưởng anh đi khám trung y, còn tưởng anh bị bệnh: “Khí nóng trong người rất mạnh? Có nghiêm trọng không? Có cần uống thuốc bắc không?” 

 

Anh nhìn thẳng vào cô:

 

“Em cảm thấy lửa trong người anh thuốc bắc có thể dập tắt được sao?”

 

Đàn Mạt sững sờ hai giây, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó, cả khuôn mặt ửng hồng.

 

Người này đang cố ý trêu chọc cô!

 

Yết hầu của Tạ Kỳ Thâm chuyển động, giọng anh khàn đi, dính chặt vào tai cô:

 

“Ai châm lửa người đó phải chịu trách nhiệm.”

 

Ý tứ trong lời nói của Tạ Kỳ Thâm đã quá rõ ràng, Đàn Mạt cảm nhận được sự xâm lược mạnh mẽ đang bị đè nén trong người anh, lông mi mỏng của cô run lên, cả người như muốn ngất xỉu.

 

Người đàn ông như muốn cô phải ngại ngùng hơn, cố tình nghiêm túc hỏi:

 

“Mạt Mạt định khi nào sẽ giúp anh dập lửa đây?”

 

Cô không ngờ mình lại nghe thấy những lời như vậy từ miệng của một người đàn ông trông có vẻ nghiêm chỉnh, lãnh đạm, cả khuôn mặt đỏ như màu máu, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, xấu hổ nên nhẹ giọng tránh anh: “Tạ Kỳ Thâm, anh thật là lưu manh, em còn luôn nghĩ là....” 

 

“Nghĩ là gì?”

 

“Nghĩ anh là chính nhân quân tử...”

 

Tạ Kỳ Thâm cười nhẹ, hôn lên dái tai cô:

 

“Em cảm thấy khi nào anh có dáng vẻ của chính nhân quân tử?”

 

“...”

 

Anh phà hơi nóng vào bên tai cô: “Trước mặt người mình thích rất khó để trở thành một chính nhân quân tử.”

 

Anh lại nói thêm: “Hơn nữa một số người thậm chí còn hầm canh chim bồ câu cho anh và nói rằng anh không được? Đúng lúc em có thể trải nghiệm rồi hẵy đánh giá.”

 

Đàn Mạt chợt nghĩ đến món ăn mà cô cho anh đoàn tụ, sau đó cô mới nhận ra rằng nhiều thứ giống như kiếp nạn, không phải không báo thù, mà chỉ là thời điểm chưa tới.

 

Hu hu hu, ban đầu cô nói rằng Tạ Kỳ Thâm tính cách lạnh nhạt, ai có thể nghĩ rằng bây giờ cô sẽ trở thành một người được đích thân trải nghiệm cơ chứ...

 

Cuối cùng, người đàn ông hôn lên vành tai của cô, ổn định lại cảm xúc, nói: “Ở nhà trọ không có đồ, cho nên anh không thể thực hiện biện pháp bảo vệ, phải đợi vài ngày nữa.”

 

Đàn Mạt sững sờ một lúc, trong lòng đột nhiên như bị cào một phát:

 

“Anh chưa chuẩn bị sao ...”

 

“Em cảm thấy tối hôm qua biết tin em gặp phiền phức, trong tình huống hoảng loạn như vậy anh còn mua một hộp rồi chạy đến đây sao. Có hợp lý không?”

 

“...”

 

Cũng đúng…

 

Tạ Kỳ Thâm rũ mắt nhìn cô: “Chủ yếu là vì suy nghĩ đến mấy ngày nay em sẽ mệt mỏi, anh sợ sẽ giày vò em đến mức chân tay mềm nhũn không còn chút sức lực nữa.”

 

Trên núi muốn đi mua cũng không phải là không mua được, nhưng anh biết mấy ngày qua ban ngày cô đã ghi hình rất vất vả, vốn dĩ cũng đã đủ mệt rồi, nếu thật sự làm thì tối nay cô gái nhỏ nhất định sẽ không thể ngủ ngon được, ngày mai chắc cô sẽ không còn sức lực nữa. Anh muốn chịu đựng thêm, đợi sau khi ghi hình xong sẽ ăn cô, còn sợ không có thời gian sao.

 

Đàn Mạt nghe anh nói vậy, sắc mặt đỏ bừng, cảm nhận được cảm xúc thăng trầm rõ ràng của người đàn ông, cô chớp chớp mắt, rụt rè nhìn anh:

 

“Vậy thì, bây giờ anh có ổn không...”

 

Anh cúi người xuống, cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô:

 

“Em cảm thấy có ổn không?”

 

“Em có biết đêm đó khi em uống say anh đã khó chịu đến mức nào không?”

 

Đàn Mạt đột nhiên nhớ lại cái gì, đỏ mặt rồi nhỏ giọng nói một câu, nhưng Tạ Kỳ Thâm không nghe rõ:

 

“Cái gì?”

 

Anh tiến lại sát bên môi cô, mấy giây sau Đàn Mạt mới nuốt nước bọt lên tiếng: “Sáng hôm đó... trong phòng tắm em đã nhìn thấy rồi.”


Khi Tạ Kỳ Thâm nghe vậy, anh đứng dậy, đặt ôm cô vào lòng: 

 

“Nhìn thấy rồi?” 

 

Đêm hôm đó, cô gái ngủ trong vòng tay của Tạ Kỳ Thâm còn động đậy lung tung, anh không thể nhịn được ôm cô vào lòng làm một hồi đã nhếch nhác như vậy, sau đó, anh lại vào phòng tắm, tắm nước lạnh, rồi làm thêm một lần nữa mới có thể ngủ được. 

 

Anh nhếch lên khóe môi, khàn giọng nói: “Khoảng thời gian này không ít lần anh đã bị em làm thành như vậy.” 

 

“Ưm…” 

 

Mặt cô nóng lên. 

 

Anh bế cô bước tới kéo rèm cửa, rồi bật đèn trong phòng sáng hơn một chút, hơi nóng phả vào tai cô: “Lần sau đổi chỗ khác đi – làm trên người em, sao hả?” 

 

Đàn Mạt nghe xong, trong đầu ầm ầm, vùi mặt vào vai anh, xấu hổ vô cùng. 

 

Sao bây giờ cái người này nói chuyện càng lúc càng lẳng lơ rồi... 

 

Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai người mới nguôi ngoai lại một chút, Tạ Kỳ Thâm xoa xoa đầu cô: “Mệt lắm đúng không? Đi tắm trước đi?” 

 

Đàn Mạt gật đầu, leo xuống khỏi người anh: “Vali của em đâu?” 

 

“Ở bên cửa sổ đấy, đi xem thử đi.” 

 

Đàn Mạt đi mở vali, thấy những thứ cần thiết quan trọng hàng ngày đều được mang đến, cô cầm bộ quần áo tắm thay ra, quay đầu nhìn anh: “Anh có muốn tắm trước không?”

Người đàn ông dựa vào tường nhìn cô: “Hay là tắm chung?” 

 

“...” 

 

“Em, em, em tắm trước...” 

 

Đàn Mạt vội vàng đi vào phòng tắm, Tạ Kỳ Thâm nhìn theo bóng lưng hoảng loạn chạy trốn của cô mà lẳng lặng cười. 

 

Đàn Mạt bước vào phòng tắm, đi tới trước gương trang điểm, nhìn mình bên trong, đưa tay lên ôm lấy gò má ửng hồng, khẽ hít một hơi. 

 

Ngoài xấu hổ, cả trái tim cũng tràn ngập ngọt ngào.

 

Nếu đổi thành tình huống bình thường, Đàn Mạt sẽ cảm thấy tiết tấu quá nhanh, nhưng không hiểu sao ban nãy cô hoàn toàn chỉ không chống cự lại việc giao toàn bộ bản thân mình cho Tạ Kỳ Thâm mà không giữ lại chút gì, hơn nữa cô càng ngày càng thân mật với anh, chưa kể đến việc đối phương là người đàn ông đã yêu thầm cô nhiều năm như vậy. 

 

Nửa giờ sau, Đàn Mạt tắm xong. 

 

Mặc chiếc váy ngủ, cô đi ra , nhìn thấy người đàn ông đang làm việc trong máy tính trên ghế sô pha bên cửa sổ, quần tây bao trọn lấy hai chân dài tự nhiên mở ra của anh, đôi mắt đào hoa sau cặp kính gọng vàng rất tập trung và lạnh lùng. Đột nhiên khiến cô nhớ đến cậu thiếu niên lười biếng chơi game trên ghế sô pha trong nhà cô. 

 

Có ai ngờ rằng, người đàn ông nghiêm túc và chín chắn lúc này, ban nãy còn ôm cô vào lòng và nồng nhiệt hôn cô. 

 

Thật sự là một sự tương phản quá lớn khiến người ta không thể chịu đựng được. 

 

Đàn Mạt xấu hổ đè nén suy nghĩ, đi tới, Tạ Kỳ Thâm nhướng mi nhìn cô, giọng điệu ấm áp: “Tắm xong rồi à?” 

 

“Ừm, anh đi tắm rửa đi đi, vẫn còn đang bận làm việc sao?” 

 

“Không, chỉ xem một vài báo cáo mà thôi.”

 

Tạ Kỳ Thâm đóng máy tính, đứng dậy kéo cô đến trước mặt: “Có lạnh hay không, nằm xuống giường trước đi, đừng để bị cảm lạnh.” 

 

“Vâng.” 

 

Sau khi Đàn Mạt lên giường, Tạ Kỳ Thâm đi vào phòng tắm, cô đi giải quyết công việc của mình. 

 

Hai mươi phút sau, cô nhận được tin nhắn từ bố Đàn: [Mạt Mạt, mấy ngày nay con quay chương trình có ổn không? Chuyện kết hôn của con và Kỳ Thâm đã xử lý như thế nào rồi? Nếu con thật sự muốn hủy hôn, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con, chỉ cần con hạnh phúc là được.] 

 

Hiện tại bố Đàn và mẹ Đàn hoàn toàn ủng hộ quyết định của cô, không muốn cô đau lòng thêm nữa.

 

 Chỉ là Đàn Mạt chưa có thời gian nói cho bọn họ biết chuyện cô và Tạ Kỳ Thâm đã tốt đẹp rồi, cô còn do dự, cô vẫn muốn đợi đến khi cùng Tạ Kỳ Thâm trở về sẽ gặp mặt bọn họ rồi nói. 

 

Điểm mấu chốt là cô còn muốn xem rốt cuộc Đàn Chi Uyển sẽ nhảy dựng lên như thế nào. 

 

Sau khi xử lý xong công việc, Đàn Mạt để điện thoại xuống, cửa phòng tắm cũng đúng lúc mở ra. 

 

Sau đó Đàn Mạt cảm thấy đèn trong phòng đã tắt hết chỉ còn lại một ngọn đèn hành lang màu vàng mờ ảo, một cơn gió lạnh ập đến, cô quay đầu lại, phát hiện gần như cửa sổ vẫn mở, cô lập tức giở chăn bông chạy tới đóng lại, nào ngờ vừa đóng vào, đã cảm giác bị người ta ôm lấy từ phía sau, một giọng nam lạnh lùng quở trách: “Lại không mang dép.” 

 

“Em chỉ chạy đi đóng cửa sổ mà thôi...” 

 

Cơ thể cô bị giữ lại, ngay sau đó, bị Tạ Kỳ Thâm chặn ngang, nhấc lên và để lên giường. 

 

Anh giơ tay ôm cô vào lòng, đắp chăn bông, tựa đầu Đàn Mạt vào ngực mình.
Tạ Kỳ Thâm xoa xoa mái tóc dài, nhẹ giọng hỏi: 

 

“Có buồn ngủ không?” 

 

Cô lắc đầu. 

 

Anh cười: “Anh đoán là bởi vì anh đang nằm cạnh em, đương nhiên là em không buồn ngủ.” 

 

Đàn Mạt xấu hổ nói: “Người nào đó đến quá bất ngờ, sáng nay em đã sững sờ luôn đấy.” 

 

“Chủ yếu là bởi vì em phải ở lại chỗ này lâu như vậy, làm sao có thể nhịn không tới gặp em được?” 

 

“Tạ Kỳ Thâm, có phải tối hôm qua sau khi anh biết chuyện của em và Vu Kỳ Nhiên, anh đã chạy tới đây đúng không?” 

 

“Ừm.” 

 

Cô vội vàng giải thích: “Giữa em và Vu Kỳ Nhiên không có chuyện gì cả. Em không cố ý tiếp cận anh ta. Anh sẽ không tin những lời bọn họ nói, có phải không?” 

 

Tạ Kỳ Thâm sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười: “Em cho rằng anh nghi ngờ hai người có chuyện gì nên mới vội chạy tới đây sao? Sao lại ngốc như vậy?” 

 

Anh nhẹ nhàng nói: “Anh đến đây là vì lo lắng cho em, vì sợ em cảm thấy khó chịu. Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, sau này sẽ không còn ai dám lộn xộn với em ở bên ngoài nữa.” 

 

Đàn Mạt cong môi: “Ừm, anh ở đây em không còn sợ điều gì nữa.” 

 

Tạ Kỳ Thâm thay đổi chủ đề trò chuyện, nhắc tới một việc: “Có một chuyện anh vẫn chưa hỏi em. Nếu em để ý đến sự tồn tại của Tống Nhiên Hạ, ​​anh sẽ không bàn tiếp việc hợp tác giữa Cao Sáng và Khoa Học Công Nghệ MQ nữa.” 

 

“Sao thể?” 

 

“Không có gì, chỉ là anh không muốn em không vui mà thôi.”

 

Đàn Mạt sững sờ: “Không sao, đừng vì em mà làm ảnh hưởng đến hợp tác làm ăn, hiện tại em thật sự không để tâm nữa.” 

 

Mặc dù cô có ghen nhưng cô biết rằng quyết định của Tạ Kỳ Thâm trong công việc không bao giờ là vì tình cảm cá nhân, hơn nữa ngày hôm đó Tạ Kỳ Thâm cũng đã giải thích với cô rồi, vì vậy cô sẽ không suy nghĩ về nó nữa. 

 

Đây là sự phát triển của hai tập đoàn trong tương lai, thậm chí nó còn liên quan đến công việc của người lao động bên dưới, làm sao có thể vì chuyện tình cảm cá nhân của một mình cô mà bị ảnh hưởng được, điều đó rất không lý trí. 

 

Đàn Mạt nói rằng cô thật sự không hề khó chịu, Tạ Kỳ Thâm đáp lại, cũng nói với cô rằng tất cả các vấn đề hợp tác và xúc tiến đều giao cho người có chuyên môn bàn bạc, anh sẽ không có bất kỳ qua lại gì với Tống Nhiên Hạ: “Chủ yếu là vì anh sợ một hũ dấm nhỏ nào đó sẽ lại ghen tuông.” 

 

“Đáng ghét, em nhỏ mọn đến như vậy sao, hơn nữa tối hôm đó không phải anh giải thích mọi chuyện với em rồi sao, chị Nhiên Hạ cũng không thích anh, cho nên cũng không...” 

 

Đàn Mạt chưa kịp nói hết lời, cô chợt nhận ra mình vừa nói gì, đột ngột dừng lại. 

 

Người đàn ông cười khẽ: “Vậy là tối hôm đó, em không uống đến quên hết mọi chuyện sao?” 

 

“...” 

 

Hu hu hu nói hớ lời rồi... 

 

Đàn Mạt đỏ mặt, giọng nói có lẫn cả nụ cười của Tạ Kỳ Thâm truyền vào tai cô: “Vậy những lời em đã nói đêm đó đều là sự thật đúng không?” 

 

Cô cong khóe môi, sau vài giây cuối cùng cô kiêu ngạo thừa nhận: 

 

“Vừa rồi không phải anh đã nói thích em rồi sao, cho nên đương nhiên những lời đó là thật lòng rồi.”

 

Từ năm mười sáu tuổi nhìn thấy anh đứng dưới cây nhãn, một ánh mắt lại có thể khiến người ta say đến vạn năm, đến đêm sau khi đoàn tụ, anh để cô ở lại biệt thự của mình, nói rằng anh chưa từng tính đến chuyện kết hôn với bất kỳ ai ngoại trừ cô, kể cả chuyện đêm hôm đó anh ôm chặt cô vào lòng và nói rằng anh chỉ yêu cô. 

 

Tất cả những chuyện bọn họ đã trải qua cho dù có là ngọt ngào hay cay đắng, chua chát hay khổ đau đều không thể xóa nhòa ký ức về anh trong lòng cô. 

 

Đàn Mạt bị anh ôm chặt hơn, cô dựa vào trong ngực anh, thuận miệng lẩm bẩm nói: “Tạ Kỳ Thâm, nếu sau này anh mãi cũng không biết em thích anh, anh thật sự ly hôn với em sao?” 

 

Anh im lặng và nhỏ giọng nói: “Không đâu.” 

 

“Ừm?” 

 

“Những ngày đó em đang giận dữ. Anh đoán chừng sau khi anh bình tĩnh lại sẽ đi thẳng đến chỗ em để nói rõ tâm tư của mình, quang minh chính đại theo đuổi em. Anh nghĩ mình vẫn không thể chấp nhận buông tay em như thế. Cũng may sau này anh đã mau chóng phát hiện ra, nên không bỏ lỡ.”

 

Đàn Mạt cười nhìn anh: “Tạ Kỳ Thâm, chúng ta đừng chia tay nhau nữa, có được không?” 

 

Anh xoay người sang một bên, nửa người được chống đỡ ở trên người cô, trong đáy mắt anh chỉ phản chiếu duy nhất một mình cô, anh khàn giọng nói: 

 

“Không bao giờ chia lìa nữa, thời hạn là cả đời.” 

 

Đôi mắt cô cay xè, giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai anh: “Em chỉ muốn ở bên anh cả đời mà thôi.” 

 

Sau khi cô nói xong, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống đôi môi cô, không hề mang chút dục vọng nào, Đàn Mạt nhắm mắt lại, không nhịn được ôm lấy cổ anh, tràn đầy yêu thương không ngừng lấp đầy chỗ trống trong đáy lòng cô, cuối cùng chỉ nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng và mạnh mẽ vang lên bên tai cô: 

 

“Anh sẽ không cho em cơ hội để hối hận nữa.” 

 

– 

 

Một đêm, cả hai nói chuyện tâm tình với nhau, cho đến khi bên ngoài trời đã tối mịt mà vẫn không hề thấy buồn ngủ. 

 

Tuy rằng tối hôm trước hai người đã nói rõ lòng mình với nhau rồi, nhưng dù sao lúc đó Đàn Mạt cũng đã uống say, ngày hôm sau hai người lại buộc phải ly biệt, hiện tại rốt cuộc cũng đã có thế giới nhỏ cho hai người, bọn họ đương nhiên chỉ mong sao có thể móc luôn trái tim của mình ra trao cho đối phương. 

 

Sau đó, thật sự là đã quá muộn, Tạ Kỳ Thâm suy xét đến việc cô còn phải ghi hình nên đã dỗ cô đi ngủ. 

 

Nhưng hai người đang yêu đương nồng nhiệt vừa nếm trải vị ngọt của tình yêu nằm bên nhau như thế, cho dù cả một đêm không muốn làm gì thì cũng không thể nào ngủ yên được. 

 

Sáng sớm, bên ngoài phòng xuất hiện ánh sáng mờ ảo, núi non yên tĩnh, vạn vật tĩnh lặng.

 

Có lẽ là do tâm trạng quá kích động, cả đêm Đàn Mạt ngủ không ngon giấc, toàn bộ lòng cô đều tập trung vào người đàn ông sau lưng đang ôm cô, khi cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại một lần nữa, Đàn Mạt trở mình, mặt đối mặt rồi chui vào trong lòng Tạ Kỳ Thâm, nũng nịu “ưm” một tiếng, cô cảm thấy người đàn ông ôm cô chặt hơn. 

 

Mùi thơm tho, ngọt ngào ở trong vòng tay của mình, Tạ Kỳ Thâm đương nhiên cũng không ngủ ngon. 

 

Hai người mở mắt nhìn nhau, không thể truy ra được là ai chủ động, trong lúc mơ màng lại hôn nhau lần nữa. 

 

Cơ thể không chút buồn ngủ quấn lấy nhau.

 

Đàn Mạt móc cổ anh, chủ động đáp lại anh. 

 

Một lúc lâu, anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy như có lửa: 

 

“Em thật sự không muốn ngủ?” 

 

“Ưm……” 

 

Hai tay Đàn Mạt leo lên vai anh, hoàn toàn bị ấn vào trong lòng, hôn thật sâu. 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)