TÌM NHANH
Tận Cùng Nỗi Nhớ
Tác giả: Mộ Nghĩa
View: 2.689
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 31: Lại giãy nữa tôi lên giường ngủ bây giờ
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND
Upload by TND

Người đàn ông đóng cửa lại, Đàn Mạt nhìn anh, tim đập loạn: "Sao anh lại đi ra đúng lúc như vậy làm gì..."  

 

"Tôi mà không ra, thì vừa rồi thiếu chút nữa em đã lộ rồi."  

 

Cô gái không ngờ kế hoạch nhanh như vậy đã thay đổi, hai má nóng như bánh bao nhỏ vừa mới lấy ra khỏi lồng: "Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ, lát nữa em sẽ về phòng sao?" 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Còn dám về à?”  

 

Đầu nhỏ của cô choáng váng: "Vậy thì làm sao bây giờ..."  

 

"Có thể làm sao bây giờ nữa à."  

 

Tầm mắt anh nhìn xuống, giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai cô: "Tối nay ngủ trong phòng tôi."  

 

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường còn sáng, ánh sáng mờ nhạt.  

 

Người đàn ông đứng trước mặt cô, hương bạc hà sảng khoái trên người nương theo hơi thở mang tính xâm lược mãnh liệt của đàn ông, mang theo nhiệt độ, sâu kín khẽ phả lên từng tấc da của cô, sắp cướp đi từng cái hô hấp của cô.  

 

Đàn Mạt nghe được lời của anh, cả khuôn mặt nóng lên: "Ngủ ở chỗ anh..."  

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Căng thẳng cái gì? Cũng có phải là em chưa ngủ bao giờ đâu.” 

 

Lúc trước khi say rượu, cô kêu gào muốn chiếm lấy giường của anh.  

 

Nhưng bây giờ đang tỉnh táo, sao có thể giống như trước kia.  

 

Tạ Kỳ Thâm xoay người đi vào, cầm khăn mặt đặt trên bàn, lau khô mái tóc đen, đảo mắt thấy cô vẫn đứng tại chỗ.  

 

"Định đứng ở cửa như đứng phạt đứng cả đêm à?"  

 

“......”  

 

Quên đi, giả vờ như vậy làm gì, coi như mượn chỗ anh ngủ lại một đêm.  

 

Đàn Mạt duy trì bình tĩnh đi vào, đến bên cạnh ghế sô pha ở đuôi giường kéo chăn đi, thành thật nói: "Vậy tối nay em ngủ trên sô pha."  

 

Tạ Kỳ Thâm liếc mắt nhìn cô một cái: "Ngủ trên giường, ngủ đó sẽ bị cảm lạnh." 

 

Cô vội vàng lắc đầu, trực tiếp nằm xuống sô pha, che kín mình bằng chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh tròn tròn, chớp chớp hai cái: "Không lạnh, em không thấy thế này không có vấn đề gì."  

 

Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng đáng yêu của cô gái nhỏ, nghiêng đầu cười, sau đó buông khăn mặt xuống, đi về phía cô.  

 

Trong lúc mê mang, chỉ thấy anh cúi người xuống trước mặt cô, sau một khắc liền quấn lấy chăn ôm ngang cô lên, mạnh mẽ đi về phía bên giường.  

 

Trong đầu Đàn Mạt trống rỗng: "Tạ Kỳ Thâm..."  

 

Giọng nói mềm mại của cô như đang nũng nịu làm nũng.  

 

Sau đó cô cảm giác được lưng mình dán lên mặt giường mềm mại, cô giãy dụa muốn xuống, cổ tay lại bị đè lại, ấn cô nằm trên giường.  

 

Khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc với mặt cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói có vài phần hơi khàn khàn: "Lại giãy nữa tôi lên giường ngủ bây giờ."

 

Lông mi mảnh khảnh của Đàn Mạt như cánh bướm chớp chớp, mãnh liệt cảm nhận được lửa nóng cuồn cuộn thiêu đốt cô.  

 

Đây là từ trường dục vọng không cần phải nói rõ ra giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.  

 

Đàn Mạt đỏ từ mặt đến cái cổ trắng nõn, giống như bị hôn qua, vài giây sau người đàn ông buông tay ra, lại mở miệng: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha."  

 

Cô lẩm bẩm: "Ừm..."  

 

Tạ Kỳ Thâm đi vào tủ quần áo lấy một chiếc chăn bông khác, nằm xuống sô pha, sau đó quay đầu nhìn cô: "Mấy ngày này mẹ tôi đều sẽ ngủ như vậy ở đây, nên buổi sáng em cũng không cần phải dậy sớm đâu."  

 

Để đảm bảo không bị lộ, có lẽ như thế này cũng là một cách an toàn nhất.  

 

Đàn Mạt gật gật đầu: "Vậy em tắt đèn nhé?" 

 

“Ừm.” 

 

Dưới ánh đèn tối, chỉ còn lại bóng trăng sáng chiếu vào.  

 

Đây là lần đầu tiên Đàn Mạt nằm trên giường Tạ Kỳ Thâm trong trạng thái tỉnh táo, chóp mũi cô quanh quẩn mùi đàn hương quen thuộc, giống như được anh ôm vào lòng vậy.  

 

Ở một mình cùng anh, giờ phút này Đàn Mạt nào có buồn ngủ.  

 

Lăn qua lộn lại hồi lâu, cô không ngủ được, nhẹ giọng gọi: "Tạ Kỳ Thâm, anh ngủ chưa?"  

 

Người đàn ông chớp đôi mắt, nâng cánh tay đặt lên trán, bình thản lên tiếng: "Ừm." 

 

Cô lẩm bẩm: "Ừm là ngủ rồi hay chưa ngủ..."  

 

"Tôi ngủ rồi mà còn có thể trả lời em sao."  

 

Đàn Mạt nghe được sự mệt mỏi trong lời nói của anh, không lên tiếng nữa, ai ngờ một lúc lâu Tạ Kỳ Thâm lại mở miệng: "Muốn nói cái gì, tôi nói chuyện với em."  

 

"Ngày mai anh có dậy được không? Còn phải đến tập đoàn nữa mà." 

 

“Bây giờ đối với tôi mà nói, dỗ em ngủ là chuyện tương đối quan trọng."  

 

Đàn Mạt nghe vậy, hai gò má bị anh chọc nóng bừng lên, nhớ tới bầu không khí thoải mái khi ở chung thường ngày của Tạ Kỳ Thâm và Dương Hạ Lan: "Tạ Kỳ Thâm, có vẻ quan hệ giữa anh và mẹ anh rất tốt, thật hâm mộ anh."  

 

Có lẽ cô rất khó có thể tùy ý như một đứa trẻ trước mặt bố mẹ.  

 

Tạ Kỳ Thâm đoán được tâm tư của cô, dịu dàng nói: "Không cần hâm mộ, sau này bà ấy cũng là mẹ em."  

 

Nội tâm Đàn Mạt bị lời nói của anh đánh sập, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại.  

 

Anh hẳn là phải nói là trong vòng hai năm này đi, dù sao hôn ước của bọn họ cũng chỉ kéo dài hai năm thôi.  

 

Đàn Mạt nghiêng người nhìn về phía anh, nghĩ đến một chuyện: "Ngày mai em sẽ nấu cho mẹ một bàn thức ăn, anh thấy thế nào?"  

 

"Sức khỏe bà ấy không tốt, em vẫn cứ nhàn rỗi chút đi."  

 

“...... này, em nấu ăn có khủng khiếp như vậy đâu?!” Đàn Mạt khó chịu: "Chủ yếu là vì hôm nay em cũng nói rất nhiều chuyện về việc em quay video nấu ăn với mẹ, cho nên em nghĩ em vẫn nên nấu cho mẹ một bữa cơm, anh yên tâm đi, em biết nấu mấy món liền, đến lúc đó để đầu bếp đứng ở một bên xem.” 

 

Tạ Kỳ Thâm đồng ý: "Hôm nay mẹ bí mật khen em với tôi, nói em rất hiếu thuận. " 

 

"Thật sao?" 

 

“Ừ, mẹ rất thích em.” 

 

Được khen, Đàn Mạt không nhịn được vui vẻ: "Em cảm thấy, bố mẹ đang dần già rồi, vẫn là nên cố hết khả năng đối xử tốt với bố mẹ một chút. " 

 

“Rảnh rỗi cũng có thể mời bố mẹ em đến biệt thự cùng nhau ăn một bữa cơm. Dù sao bọn họ còn chưa gặp mẹ tôi, bảo bọn họ đến biệt thự, như vậy em cũng không cần nhìn thấy Đàn Chi Uyển. " 

 

Anh lúc nào cũng suy nghĩ rất chu đáo cho cô.

 

"Được, vậy lúc nào đó em sẽ hỏi bọn họ một chút."  

 

Đàn Mạt ngáp một cái: "Em thấy hơi buồn ngủ..."

 

"Vậy thì ngủ đi."  

 

Cô xoay người, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Tạ Kỳ Thâm, chúc ngủ ngon."  

 

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt lại trên giường, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng : "Ừm, chúc ngủ ngon.”

 

Bởi vì ngủ muộn, cộng thêm không đặt đồng hồ báo thức, ngày hôm sau, Đàn Mạt ngủ đến tự tỉnh, lúc đó đã hơn chín giờ.  

 

Tỉnh dậy từ trên giường Tạ Kỳ Thâm, cô nhìn thấy trên ghế salon trống rỗng, chắc chắn anh đã đi tới tập đoàn rồi.  

 

Dù sao trong nhà vẫn có người lớn, Đàn Mạt vội vàng xuống giường, trở lại phòng tắm của mình rửa mặt.  

 

Cuối cùng cô đi đến phòng khách tầng hai, nhìn thấy Dương Hạ Lan đang uống trà đọc sách bên cửa sổ sát đất, cô vội vàng chào hỏi: "Mẹ, chào buổi sáng."  

 

“Dậy rồi à, nào, lại đây ăn sáng đi."  

 

Đàn Mạt ngồi xuống bên cạnh bà: "Xin lỗi mẹ, tối hôm qua con ngủ khá muộn, mẹ ăn chưa ạ?" 

 

“Mẹ ăn rồi." Dương Hạ Lan nghe Đàn Mạt nói, nụ cười càng thâm thúy: "Không sao mà, thanh niên các con ngủ muộn là rất bình thường, tối hôm qua đã làm hòa với A Thâm rồi chứ?"  

 

Đàn Mạt nhìn nụ cười đầy thâm thúy của Dương Hạ Lan, chợt ý thức được đối phương hình như muốn nói đến cái gì đó, tay cầm sữa đậu nành thiếu chút nữa run lên, hai má hồng hồng: "Làm , làm hòa rồi ạ..."  

 

"Vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, A Thâm mà làm cái gì không đúng, con nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó."  

 

Đàn Mạt xấu hổ cúi đầu cắn bánh sandwich: "Vâng..."  

 

Ăn xong bữa sáng, Đàn Mạt lập danh sách các món ăn cần làm hôm nay, ngoại trừ mấy món ăn gia đình là sở trường của cô ra, cô còn định hầm thêm chén thuốc bổ cho Dương Hạ Lan.  

 

Buổi chiều, cô giúp việc trong nhà đi siêu thị mua tất cả nguyên liệu nấu ăn cô cần về, sau đó cô bắt đầu đi chuẩn bị.  

 

Bởi vì là muốn làm cho Dương Hạ Lan, nên cô muốn cố gắng hết sức tự mình làm để biểu đạt tâm ý, đầu bếp liền ở một bên chỉ đạo. 

 

Thực tế thì cô thích nấu ăn, đó là niềm vui của cô.  

 

Bất tri bất giác, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng biến thành màu vàng cam của hoàng hôn.  

 

Lúc 6 giờ, chiếc xe Rolls-Royce quay trở lại, dừng lại trong nhà để xe của biệt thự.  

 

Tạ Kỳ Thâm từ trên xe xuống, đi vào cửa lớn, cô giúp việc tiến lên chào: "Tiên sinh trở về rồi."  

 

"Mạt Mạt đâu ạ?"  

 

Mỗi ngày khi Tạ Kỳ Thâm về nhà, câu đầu tiên đều là quan tâm Đến Đàn Mạt.  

 

Cô giúp việc cười: "Phu nhân đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, nói là tối nay muốn thi triển thân thủ."  

 

Tạ Kỳ Thâm cụp mắt cười: "Hôm nay cô ấy không làm nổ nhà bếp nữa sao?" 

 

“Không có đâu, gần đây tài nấu ăn của phu nhân đã tiến bộ rất nhiều." 

 

Tạ Kỳ Thâm đi vào, nhìn thấy Đàn Mạt trong phòng bếp đang bưng thức ăn đã nấu lên bàn ăn, Dương Hạ Lan cũng đi cùng ở một bên: "Chậm một chút, mẹ giúp con."  

 

Hình ảnh này nhìn vào rất ấm áp.  

 

Lúc hai người quay đầu, nhìn thấy người đàn ông không lên tiếng mà đang cười nhìn hai người.

 

"Về rồi hả? Nhanh rửa tay ăn cơm đi, hôm nay Mạt Mạt nấu một bàn toàn đồ ăn ngon, mau đến nếm thử đi.” 

 

“Thế ạ?” 

 

Đàn Mạt nhíu mày với người đàn ông, nâng cằm lên: "Em làm cho mẹ ăn, không phải cho anh ăn."  

 

Dương Hạ Lan cười với Tạ Kỳ Thâm: "Nhưng mà mẹ rất sẵn lòng cho phép con nếm thử một chút."  

 

Khóe môi Tạ Kỳ Thâm nâng lên: "Vậy con phải ăn sạch rồi.”

 

Dương Hạ Lan và Tạ Kỳ Thâm ngồi xuống trước bàn ăn, Đàn Mạt bưng bát canh hầm trong nồi tử sa hai tiếng đồng hồ lên, nói: "Ta-đa, món này mới là món trọng điểm…" 

 

Dương Hạ Lan ngạc nhiên: "Đây là món gì?"  

 

"Đây là món mà hôm nay đầu bếp dạy con, nấu cho hai người món canh bồ câu hầm đỗ trọng với đẳng sâm, vô cùng bổ dưỡng, mẹ, không phải mẹ bị huyết áp cao sao, cái này con đã tìm hiểu kỹ rồi, có thể giảm huyết áp cao, còn có thể điều tiết đường huyết nữa đó."

 

"Vậy quá tốt rồi, nhìn qua hương vị cũng không tệ đó."  

 

Đàn Mạt cười múc cho Dương Hạ Lan một chén, sau đó nhìn về phía Tạ Kỳ Thâm: "Em cũng múc cho anh một một chén nhé?"  

 

"Không sao đâu, em cứ múc cho mình là được."  

 

"Tại sao? Thơm mà, ngon mà. " 

 

Anh từ nhỏ đến lớn đều không thích uống mấy loại canh bổ này, nhưng lại không muốn làm tổn thương tâm ý của cô gái nhỏ, ôn nhu nói: "Loại canh bổ này để cho mẹ uống nhiều một chút, tôi không cần uống."  

 

"Đầu bếp nói canh này rất bổ dưỡng, không phải chỉ dành cho mỗi người già đâu, anh cũng có thể uống mà!"  

 

Cô sợ anh không tin, còn cầm lấy điện thoại di động lên: "Em vừa lên mạng tra được, họ nói canh này có thể có lợi cho khí dạ dày, tốt cho thân thể, giảm bớt áp lực mệt mỏi, bổ thận tráng dương nữa. Dương đẳng công..."  

 

Đàn Mạt chậm nửa nhịp phản ứng lại mình đang đọc cái gì, giọng nói dừng ở cổ họng.  

 

Mẹ kiếp, cô vừa nói đến cái gì vậy trời! !  

 

Sắc mặt cô đỏ lên, xấu hổ đến mức trực tiếp ngơ luôn tại chỗ.  

 

Dương Hạ Lan ở một bên nghe vậy, quay đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm dáng người hơi gầy, trong nháy mắt hiểu được con dâu đang ám chỉ cái gì đó, bà trực tiếp đem một nồi canh bồ câu đẩy tới trước mặt Tạ Kỳ Thâm: "Con trai, đừng nói nữa, hôm nay cả nồi canh này đều là của con."  

 

Tạ Kỳ Thâm: "...?"


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)