TÌM NHANH
NỮ PHỤ LÀ BÌNH HOA GIỚI GIẢI TRÍ
View: 182
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 114
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng
Upload by Nam Lăng

Chương 114

 

Ra khỏi Hoa Khai Phú Quý, trong lòng Lưu Hằng vẫn còn chút bất ổn—

    

Lúc trước ông ta chỉ là phán đoán người bên kia nên có thân phận đặc biệt, nhưng tình huống hiện tại chắc chắn đã khẳng định suy đoán của ông ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Khi ông ta đề nghị miễn phí hóa đơn, người bên kia đã trực tiếp từ chối.

 

Rõ ràng giống như những gì ông ta đã đoán trước đó, đúng là người ta không thiếu tiền.

 

Ông ta cũng đã hỏi cụ thể chuyện vừa rồi, chủ nhân bữa tiệc hôm nay là một giáo sư tên là Trần Chí An đến từ Đại học Nan Du, nhưng nhìn cũng không có gì đặc biệt cả.

 

Nhất thời liền chút bối rối.

 

Khi trở lại văn phòng vẫn luôn không ngừng suy nghĩ về nó. Đang nghĩ tới tìm người hỏi thăm, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

 

Lưu Hằng lập tức nhận máy:

 

"A lô…"

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Lưu tổng,” người gọi là quản lý Lý đã đưa Tân Nhất Hàng ra ngoài trước đó.

 

"Từ đâu đến?"

 

"Núi Tiểu Dung, khẳng định là nguyên liệu ở núi Tiểu Dung…"

 

"Chỉ bát cá Linh Lung kia?" Lưu Hằng cũng đã nghe nói có người nhìn thấy dấu vết của cá Linh Lung ở núi Tiểu Dung.

 

“Không phải chỉ có thứ này.” Quản lý Lý rất kích động, “Ngài đã quên, tháng trước không phải ngài đặc biệt yêu cầu tôi đưa thẻ vàng của khách sạn chúng ta cho Tô tổng núi Tiểu Dung sao? Vừa rồi người Hoa Khai Phú Quý thanh toán, chính là chiếc thẻ kia!"

 

"Tôi đã hỏi cụ thể, ngài đoán thế nào? Họ nói vị giáo sư Trần kia có người con dâu họ Tô, tên là Tô Mẫn!"

 

Cuối cùng, giọng của quản lý Li cao vút lên:

    

"Trước đây tôi nghĩ cũng có chút kỳ quái, người liên hệ hợp tác với núi Tiểu Dung như chúng ta không có một ngàn thì cũng có tám trăm, sao chỉ có Nam Du chúng ta được ưu ái, đoạt được nguyên liệu của núi Tiểu Dung, bây giờ nghĩ lại, tám chín phần mười là vì đều là đồng hương Nam Du…”

 

"Cậu có chắc con dâu của giáo sư Trần là Tô Mẫn không?"

 

"Chắc chắn. Nhưng chỉ có một điểm, Lưu tổng, ngài nghĩ đến cô gái Tân thiếu xin làm quen đi, cô ấy nói là đến từ Yến Kinh, đồ vật cũng là cô ấy mang cho chúc thọ ông nội, thân phận của cô ấy, hình như là con gái của Tô tổng núi Tiểu Dung…"

 

Sắc mặt của Lưu Hằng hoàn toàn trở nên khó coi, lửa giận trong lòng trào ra từng đợt.

 

Còn có ai dám chơi cậu ruột như cháu trai của mình không!

 

Đây chính một cơ hội tuyệt vời đưa đến tận cửa.

 

Nếu không phải Tân Nhất Hàng chặn ngang, Kim Du chắc chắn có thể nhân cơ hội này để phát triển mối quan hệ với núi Tiểu Dung hơn nữa. Dù sao thì họ cũng chưa từng gặp mặt nhưng chỉ vì là con dâu của Nam Du nên sẵn sàng hợp tác cung cấp nguyên liệu.

    

Nhưng bây giờ, trong lòng người ta không biết đã tức giận đến mức nào. Chưa nói đến việc tăng cường kết nối, rất có thể núi Tiểu Dung Sơn trở mặt, cắt đứt nguồn cung cấp chokhách sạn.

 

Càng hối hận là, lúc trước ép Tân Nhất Hàng xin lỗi quá đơn giản, càng nghĩ lại càng thấy bực mình, liền nhấc điện thoại gọi cho anh rể Tân Viễn Chí.

 

Tân Nhất Hàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình chân trước vừa nghẹn khuất rời khỏi Kim Du, chân sau trở về nhà liền bị cha mẹ liên thủ đánh tới tấp.

 

Chỉ vì một tay ăn chơi như Lục Cẩm Minh mà cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục lung lay sắp đổ.

    

Trong khoảng thời gian này, những người giàu có ở Nam Du đều suy nghĩ về việc giáo dục con cái. Có thể không thành rồng thành phượng nhưng cũng không được chiều chuộng quá mức khiến vô pháp vô thiên, cuối cùng chôn vùi công sức bao năm của cha ông.

 

Hiện tại con trai con trai gây họa cho em rể, sao biết người sau đó không phải nhà mình?

 

Để dạy cho con trai mình một bài học cả đời khó quên, Tân Viễn Chí xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, đánh Tân Nhất Hàng đến mức thê thảm không thôi…

    

Trò khôi hài của nhà họ Tân, Tô Thiển tự nhiên không biết, chỉ là biết thì cũng không để trong lòng.

    

Lúc này cô đang cùng Thời Cường đến huyện Trạch Xuyên, nơi Trịnh Minh Châu làm việc.

 

Huyện Trạch Xuyên nằm ở phía đông nam của Nam Du, là một huyện điển hình của phương Nam, mặc dù đang là mùa thu nhưng lại không cảm nhận được nhiều không khí mùa thu hiu quạnh của Yến Kinh mà thay vào đó là những sắc thái rực rỡ.

 

Thời Cường lái xe đến thẳng Uỷ ban huyện Trạch Xuyên.

 

Theo chỉ đường, chỉ cần một ngã rẽ nữa là đến Ủy ban. Tô Thiển lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi cho Trịnh Minh Châu, không nghĩ tới lại luôn báo bận.

    

Cô nghĩ dù sao cũng đến rồi, liền cất điện thoại đi.

 

Đột nhiên, Thời Cường phanh xe gấp, dừng xe bên lề đường.

 

"Phía trước tắc đường rồi."

 

Tô Thiển đặt điện thoại xuống, lúc này mới phát hiện ra rằng trụ sở chính quyền huyện không rõ vì lí do gì đang bị bao vây bởi rất nhiều người.

 

Xe căn bản không thể đi về phía trước.

 

“Này, ở đây cấm đậu xe.” Một người đàn ông trung niên trong trang phục xung phong lập tức chạy lon ton tới, phất lá cờ nhỏ nói với hai người: “Mau lái xe đi đi.”

 

“Không phải… Chúng tôi muốn tới Ủy ban huyện Trạch Xuyên.” Thời Cường giải thích.

 

"Cậu đến Ủy ban huyện làm gì? Không phải là muốn gây rối chứ?"

 

Các tình nguyện viên liên tục nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hai người.

 

“Gây rối? Vì chuyện gì?” Tô Thiển có chút khó hiểu.

 

"Haizz, còn không phải vì nhà máy dược phẩm gì của Đức kia sao…" Tình nguyện viên thở dài.

 

Lúc trước biết tin quan Phó chủ tịch huyện Trịnh đã mang một lô Dược phẩm của nhà máy Richard về, người dân Trạch Xuyên vội vàng đăng ký. Một số công ty sản xuất thuốc bảo vệ thực vật thậm chí còn tặng quà để có quyền độc quyền phân phối những loại thuốc này.

 

Không nghĩ tới vị nữ phó chủ tịch huyện này căn bản không nhận, mà phân phát cho các thị trấn cấp dưới theo tỷ lệ.

 

Việc này đã đắc tội không ít người tai to mặt lớn ở địa phương.

 

Khi việc giảm sản lượng gạo quy mô lớn ở Nam Lư bị đưa tin trên toàn quốc, người dân ở huyện Trạch Xuyên cũng đã theo dõi rất nhiều báo cáo về vấn đề này, nghĩ có phải do ô nhiễm môi trường hay không, có câu mưa thuận gió hoà, trong mưa có nhiều vật chất gây hại?

    

Không đáng tin cậy hơn nữa, mọi người thậm chí còn quy kết nguyên nhân do quỷ thần.

 

Người dân Nam Lư đã làm điều gì khiến ông trời phẫn nộ liền trừng phạt…

 

Nói tóm lại, đủ thứ linh tinh bát quái, cái gì cũng có.

Cuối cùng, khi thông tin Xí nghiệp dược phẩm sinh học Richard lấy Trung Quốc làm cơ sở thí nghiệm, trực tiếp tung ra các loại thuốc chưa được thử nghiệm thực tế ra thị trường gây ra hậu quả tồi tệ như vậy đã thực sự khiến người dân Trạch Xuyên choáng váng.

    

Trịnh Minh Châu ban đầu vốn là ý tốt, muốn phát huy tối đa công dụng của loại thuốc tân tiến này để phục vụ người dân địa phương, không có thương nhân đầu cơ ở giữa lũng đoạn, rất nhiều người có thể mua với giá thấp, sử dụng thuốc trên phạm vi rộng.

 

Nhất thời người dân Trạch Xuyên hoảng sợ.

 

Hôm nay, có rất nhiều người tụ tập trước Ủy ban cũng vì lý do này.

 

"Nếu không có việc gì quan trọng thì đừng qua đó. Nếu qua, các vị lãnh đạo cũng không có thời gian…"

 

Nghe tình nguyện viên nói như vậy, Thời Cường liền có chút lo lắng:

 

"Bằng không, chờ tôi gọi cho Phó chủ tịch Trịnh…"

 

“Không có ai nhận máy…” Tô Thiển cau mày gọi lại, nhưng vẫn không liên lạc được, “Không sao, chúng ta đi xem một chút.”

 

Càng đi về phía trước, đám đông càng chen chúc. Có thể thấy hầu hết những người tập trung ở đây đều là nông dân.

 

 Có người trung niên, người già và cả trẻ em.

 

“Tôi vừa nhận thầu một ngọn núi, đang tính dựa vào mấy cây chè này, mùa xuân năm sau sẽ bội thu, vậy mà bây giờ…” Một ông lão ngoài năm mươi tuổi trong tay ôm một đứa cháu bốn, năm tuổi nói, "Con trai và con dâu tôi đều làm công ở ngoài dành dụm tiền gửi về, tiền giao nhận thầu đều là tiền mồ hôi nước mắt con tôi vất vả kiếm được…. Tôi vẫn nghĩ chờ tôi phất lên, lũ trẻ không phải đi làm ở nơi khác nữa, bảo bối nhỏ nhà chúng tôi ngày nào cũng có thể nhìn thấy cha mẹ nó, nhưng ai mà biết được… "

 

Ông lão nói, giọng có chút nghẹn ngào.

 

Đứa trẻ trong vòng tay của ông rõ ràng bị dọa, “Oa” một tiếng khóc lên.

 

“Bé con đừng khóc…” Tô Thiển lấy một quả táo từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt cậu bé nhỏ, dưới mùi thơm mê người, nước mắt của cậu bé quả nhiên ngừng lại, bé mút đầu ngón tay, rõ ràng là bị mùi thơm hấp dẫn, muốn ăn nhưng lại có chút ngại ngùng, co trong vòng tay của ông già, không chớp mắt nhìn chằm chằm quả táo.

 

Tô Thiển nhét vào áo của cậu bé.

 

Nhìn quả táo có màu sắc đỏ tươi, không ăn cũng có thể ngửi thấy mùi thơ,, ông lão đương nhiên biết đây là những thứ tốt, thấy cháu mình thật sự nín khóc, vội cảm ơn Tô Thiển:

“Cảm ơn, cảm ơn……”

 

“Không phải phó chủ tịch Trịnh đã nghĩ biện pháp rồi sao?” Tô Thiển nhân cơ hội hỏi: “Tại sao vẫn có nhiều người tụ tập ở đây như vậy??

 

"Tìm cách giải quyết?" Ông lão liền có chút kỳ quái, "Không phải phó chủ tịch Trịnh muốn sử dụng quan hệ để chuyển đi sao?"

 

Mấy ngày nay tin tức lan truyền khắp huyện, xác định ai dùng lô thuốc đó nhất định sẽ không thu hoạch được, cũng không có biện pháp xử lý gì cả.

 

Nghe nói Xí nghiệp dược phẩm sinh học Richard là nhà máy sản xuất dược phẩm tiên tiến nhất trên thế giới, chính bọn họ còn sứt đầu mẻ trán, người khác sao có thể có biện pháp?

 

Điều khiến mọi người lo lắng hơn không chỉ là trong năm tới mà còn trong tương lai, ai biết được công hiệu của những loại thuốc đó sẽ kéo dài bao lâu, nếu Phó chủ tịch Trịnh thật sự để lại một đống hỗn độn, vỗ mông bỏ đi, thì phải đi tìm ai?

 

“Ông lão đừng lo lắng, Phó chủ tịch Trịnh sẽ không rời đi, hơn nữa mọi người vừa mới phun không bao lâu, tổn hại cũng không quá lớn, giải quyết cũng không khó.” Tô Thiển cười an ủi.

 

Ông lão liền có chút lúng túng, vẻ mặt sững sờ nhìn Tô Thiển có chút không tin tưởng.

 

Cô gái này có vẻ ngoài ưa nhìn, nói chuyện cũng dễ nghe, nhưng nói dễ hơn làm. Rốt cuộc, những người khác đều nói công nghệ của Trung Quốc không bằng công nghệ của nước A, nếu dễ dàng như vậy, sao người nước A lại không có cách?

 

Tô Thiển cũng không tranh luận với ông lão nữa, tiếp tục đi về phía trước.

    

Khó khăn lắm mới đi được lên phía trước, nhìn thấy Trịnh Minh Châu đang đứng ở bậc thềm cách đó không xa, trước mặt cô có mấy người đàn ông đang tức giận, nhìn hẳn là đại biểu được dân đề cử:

 

"Chuyện này là do Phó chủ tịch Trịnh gây ra, ngài phải chịu trách nhiệm đến cùng!"

 

"Nếu sang năm chúng tôi cũng giống Nam Lư, tất cả những thứ chúng tôi trồng đều không ăn được thì sao?"

 

"Còn nói là có thể giải quyết, hiện tại lại không làm được…"

 

“Các chuyên gia đã lên đường rồi, rất nhanh sẽ đến.” Trịnh Minh Châu không tức giận, kiên nhẫn nói.

 

"Loại chuyên gia nào có thể mạnh hơn người nước A? Đừng bắt nạt chúng tôi nhà quê không hiểu chuyện, cô chỉ là đang dỗ dành chúng tôi thôi!"

 

Nói rồi, anh ta trực tiếp lấy ra một gói gừng trên tay ném tới trước mặt Trịnh Minh Châu, "Hiện tại tôi đã tổn thất nghiêm trọng, cô xem đi, gừng của tôi vốn là để xuất khẩu, hợp đồng cũng đã ký. Sau khi sử dụng loại thuốc của cô, trực tiếp bị người ta trả về, nói là không nhận, về sau cũng không thu nông sản của tôi nữa… Tổn thất chính là mấy chục vạn…Hơn nữa mấy năm sau này…"

 

Bộ dáng cùng đôi mắt đỏ hoe làm Trịnh Minh Châu hoảng sợ:

 

"Anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ có biện pháp…"

 

“Nếu như cô thực sự thành tâm làm biện pháp gì đó thì trước hết hãy đưa đền bù tổn thất cho tôi!” Người đàn ông không đợi Trịnh Minh Châu nói xong: “Cô đền bù cho tôi trước, tôi sẽ tin lời cô nói!”

 

Vừa nói, anh ta lại phát tiết đá văng mảnh gừng dưới chân đi.

 

Miếng gừng bay thẳng đến trước mặt Tô Thiển.

 

Tô Thiển cúi người nhặt lên, bẻ ra ngửi ngửi, sau đó cẩn thận xác định, bất giác nhíu mày.

 

Miếng gừng này rõ ràng là không sử dụng thuốc của nhà máy Richard.

 

“Được rồi, Từ Cường, đừng kích động,” một người đàn ông khác khoảng ba mươi tuổi mặc com-lê đi tới, vội vàng túm lấy người đang không ngừng yêu cầu Trịnh Minh Châu đền bù tổn thất, ”Phó chủ tịch Trịnh cũng đâu có nói là không đền bù đâu?"

 

Ông ta lại quay sang nhìn Trịnh Minh Châu:

 

"Phó chủ tịch Trịnh, nếu không thì như vậy, nếu trong tay cô hiện tại không có tiền, tôi sẽ giúp đền bù số tiền họ đã mất, chờ khi nào cô dư dả liền trả lại cho tôi…"

 

Sắc mặt Trịnh Minh Châu tức khắc càng thêm khó coi ——

 

Cô biết người đàn ông mặc vest trước mặt này, ông ta là Vương Lập Hải, chủ tịch công ty nông lâm nghiệp lớn nhất huyện Trạch Xuyên.

 

Khi Trịnh Minh Châu vừa nhận được lô thuốc về, Vương Lập Hải biết tin liền trực tiếp đến gặp cô, khẳng định chỉ cần Trịnh Minh Châu giao lô thuốc cho đại lý độc quyền thì ông ta có thể cho cô 30% lợi nhuận.

 

Nhưng đã bị Trịnh Minh Châu lập tức từ chối.

 

Vương Lập Hải vẫn không bỏ cuộc, ông ta mua một món đồ xa xỉ khác, tặng nó cùng 10 vạn tiền mặt qua.

 

Trịnh Minh Châu không chỉ trả toàn bộ trở lại mà còn cảnh cáo ông ta nếu lại dây dưa lần nữa, cô sẽ trực tiếp giao cho pháp luật xử lí.

 

Vương Lập Hải sợ hãi, lúc ấy mới dừng lại.

 

Lúc này đối phương lại đột nhiên nhảy ra, tuy rằng lời trong lời ngoài đều là muốn giúp cô giải quyết vấn đề, nhưng Trịnh Minh Châu hiển nhiên là không tin.

 

"Vương tổng chỉ cần lo chuyện của mình là được rồi…"

 

Câu nói vừa thốt ra, người đàn ông tên Từ Cường liền tiến lên một bước, bước tới trước mặt cô ấy:    

 

"Phó chủ tịch Trịnh, hôm nay cô phải bắt chúng tôi chết mới bằng lòng đúng không? Nếu không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ chết ở đây!"

 

Nói rồi anh ta trực tiếp lấy trong tay ra một lọ thuốc trừ sâu.

 

“Mau buông ra!” Trịnh Minh Châu giật mình, định túm lấy nhưng lại bị người đó đẩy ra, nhân viên bên cạnh muốn đỡ nhưng lại không kịp, Trịnh Minh Châu loạng choạng ngã ngồi xuống mặt đất.

 

"Đừng tới đây! Nếu các người dám tới đây, tôi sẽ uống!" Người đàn ông múa may xua tay nói: "Phó Chủ tịch Trịnh, cô mau nói, có đồng ý hay không?!"

 

"Muốn uống thì cứ để anh ta uống đi." Giọng một cô gái trong trẻo vang lên từ phía sau, "Cứ như vậy mà lừa dối người ta, anh cũng có lý nhỉ?"


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)