TÌM NHANH
Gần Hơn Một Chút
View: 1.809
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 7
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe
Upload by Latfe

Chương 7

 

"Nè nè nè." Thấy hai người chụm đầu thì thầm với nhau, Trì Lục vội vàng ngăn lại: "Nói thầm cái gì đấy, chuẩn bị lén hợp tác chơi bẩn hả?"

 

"..."

 

Bác Mộ Trì nghẹn ngào nói không nên lời: "Mẹ, mạt chược thì chơi bẩn kiểu gì?"

 

Trì Lục ra vẻ vô tội nhìn cô: "Chẳng lẽ mạt chược không chơi bẩn được à?"

 

Bà ấy và Quý Thanh Ảnh đồng thanh nói: "Hai người bọn mẹ già rồi phản ứng chậm, lỡ như bị hai người trẻ tuổi các con lừa cũng chẳng biết."

 

Nghe nói thế, Bác Mộ Trì thật sự rất muốn nói với bà Trì rằng mẹ suy nghĩ nhiều rồi.

 

Làm sao cô và Phó Vân Hành có thể hợp tác ăn tiền của hai người được chứ, hai người không hợp tác ăn tiền của bọn cô rồi đã là may lắm rồi.

 

Thêm vào đó, giờ quan hệ của cô và Phó Vân Hành rất lạnh nhạt, cũng không có loại ăn ý kia.

 

Nửa tiếng sau, Quý Thanh Ảnh và Trì Lục thua thảm nhíu mày thật chặt.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quý Thanh Ảnh: "Mẹ cảm thấy chỗ ngồi của mẹ và Trì Lục không tốt lắm, chúng ta đổi chỗ nhé?"

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Phó Ngôn Trí: "..."

 

"Đổi đi." Trì Lục nói: "Phong thủy thì phải thay luân chuyển phiên nhau."

 

Hai vị cao thủ mạt chược trẻ tuổi hết cách, chỉ có thể đứng dậy đổi chỗ.

 

Vừa đổi xong, Phó Ngôn Trí và Bác Duyên ra ngoài mua hoa quả cũng trở về.

 

Hai người nhìn đống thẻ đánh bạc trên bàn rồi nhướng mày.

 

"Phó Vân Hành." Phó Ngôn Trí lạnh nhạt gọi Phó Vân Hành.

 

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, Phó Vân Hành gật đầu đồng ý.

 

Bác Duyên không ám chỉ gì với Bác Mộ Trì, chỉ kéo ghế ngồi ở giữa Trì Lục và Bác Mộ Trì, thỉnh thoảng thì nhìn bài của Bác Mộ Trì bên trái, một hồi sau lại ra hai quân bài cho Trì Lục.

 

Một tiếng sau, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành thua hết vốn liếng.

 

Đã sớm dự liệu được kết quả nhưng khi việc xảy ra ngay trước mắt mình, Bác Mộ Trì vẫn thở dài yếu ớt.

 

Phó Vân Hành cũng giống vậy.

 

Nếu anh biết trước sau khi ăn cơm họ sẽ chơi mạt chược thì đêm nay anh nên ở lại bệnh viện tăng ca.

 

Thừa dịp bốn vị phụ huynh ngồi nói chuyện phiếm, Bác Mộ Trì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Phó Vân Hành: "Vừa nãy anh chơi cái kiểu gì thế? Anh cố ý đưa cho mẹ nuôi hả?"

 

Phó Vân Hành không phủ nhận, chỉ lẳng lặng nói: "Chú Bác ngồi bên cạnh em, sao em không ngăn lại?"

 

Bác Mộ Trì: "Em ngăn được chắc?"

 

Nếu cô ngăn cản thì đêm nay cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

 

Phó Vân Hành rất hiểu tình cảnh của cô, gật đầu nói: "Nói cũng đúng."

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Hai người im lặng một lúc lâu, hiếm khi ăn ý liếc nhau.

 

Bác Mộ Trì thở dài: "Số em khổ thật."

 

Nghe nói thế, Phó Vân Hành không khỏi mím môi.

 

Anh nhíu mày nhìn cô, thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, trong đồng bỗng hiện lên dáng vẻ cô đến bệnh viện đưa cơm tối cho mình vào mấy hôm trước.

 

Anh vô thức nghĩ... Bác Mộ Trì không chỉ trưởng thành mà còn nảy nở hơn.

 

Cô còn đẹp hơn so với lúc mười mấy tuổi.

 

Cảm nhận được ánh mắt của anh dừng lại trên mặt mình, Bác Mộ Trì ngờ vực sờ sờ mặt: "Anh nhìn em như thế làm gì? Mặt em có gì à?"

 

"..." Phó Vân Hành hoàn hồn, nhắm mắt lại: "Không có."

 

"Thật chứ?" Bác Mộ Trì nửa tin nửa ngờ, sờ lên mặt thấy không nói gì thì mới thôi.

 

***

 

Chơi mạt chược xong, cả nhà Phó Vân Hành lên đường về nhà.

 

Trong nháy mắt phòng khách bỗng yên tĩnh.

 

Bác Mộ Trì lại mở TV lên, ngồi xem trong sự chán nản.

 

Trì Lục thấy cô như thế, dở khóc dở cười: "Đi tắm rồi đi ngủ đi."

 

"Chưa tới 10 giờ mà." Bác Mồ Trì làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cô sẽ đi ngủ vào khoảng hơn 10 giờ và trước 11 giờ.

 

Trì Lục đưa mắt nhìn, cũng đúng.

 

Bà ấy ngồi xuống bên cạnh Bác Mộ Trì, cưng chiều sờ đầu cô: "Ngày mai mẹ đi trượt tuyết với con nhé?"

 

Bác Mộ Trì dạ: "Được ạ."

 

Cô dứt khoát nằm lên đùi Trì Lục, thân mật nói: "Khi nào Trì Ứng về ạ?"

 

Bác Mộ Trì có cậu em trai ruột tên Trì Ứng, đang học lớp 12. Bởi vì thành tích học tập, vừa đến trường nghỉ đông đã bị Bác Duyên ném vào trường luyện thi nội trú học bù, ngay cả điện thoại cũng không thể đem theo.

 

Trì Lục cũng không biết, bà ấy nhìn Bác Duyên: "Khi nào Trì Ứng về nhà?"

 

Bác Duyên: "Chắc là một ngày trước 30 tết."

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Tốt lắm, nhà họ chỉ có ba mẹ là chân ái, con cái chỉ là ngoài ý muốn.

 

Vì thế cô đồng tình với Trì Ứng ba giây.

 

Một lát sau, Trì Lục đang định nói chuyện với Bác Mộ Trì thì thấy cô ngồi nhìn thẳng vào TV.

 

Bà ấy đưa mắt nhìn, ngờ vực hỏi: "Con thích người có ngoại hình thế này à?"

 

Bác Mộ Trì à một tiếng: "Anh ấy trông rất đẹp trai, mẹ không thấy vậy sao?"

 

Trì Lục nhìn thật kỹ, nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng tạm được, nhưng kém Vân Bảo một chút."

 

"..."

 

Bác Mộ Trì nhíu mày: "Có ạ?"

 

"Đương nhiên rồi." Trì Lục liếc cô một cái: "Vân Bảo lớn lên trông đẹp hơn người khác nhiều."

 

Đây là lời nói thật, vẻ ngoài của Phó Vân Hành là sự kết hợp ưu điểm giữa Phó Ngôn Trí và Quý Thanh Ảnh, ngũ quan tinh xảo lập thể, các đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng, bờ môi không mỏng không dày, cùng với một cặp mắt hoa đào hấp dẫn người khác.

 

Anh vừa ra đời không bao lâu, Trì Lục đã từng thảo luận với Quý Thanh Ảnh, Phó Vân Hành trường thành chắc chắn là một anh đẹp trai nứt vách.

 

Sự thật chứng minh đúng là như thế.

 

Nếu không phải tình cách anh lạnh lùng trông có vẻ khó gần, Trì Lục ngấm ngầm nghĩ, có lẽ có rất nhiều người xếp hàng muốn làm con dâu của Quý Thanh Ảnh.

 

Nghĩ đến đây, Trù Lục nhìn về phía Bác Mộ Trì.

 

Nhận thấy ánh mắt không thích hợp của mẹ mình, Bác Mộ Trì không hiểu vì sao mà đêm nay có hai người nhìn cô như thế.

 

Cô nhíu mày lại: "Mẹ, mẹ nhìn con như thế làm gì?"

 

"Đâu Đâu." Trì Lục ra vẻ nghiêm túc nói: "Hãy cân nhắc đến giá trị nhan sắc của nhà ta."

 

Bác Mộ Trì chớp mắt: "Sao ạ?"

 

Trì Lục sờ đầu cô: "Con phải đặt tầm mắt của mình cao hơn chút, sau này nếu bạn trai của con không đẹp bằng Vân Bảo thì đừng có dẫn về nhà."

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Cô im lặng, bỗng nhiên hiểu ra bệnh nhan khống của mình được di truyền từ ai.

 

Bà Trì còn làm quá hơn cô.

 

"Con nghe không đấy?" Thấy cô không nói lời nào, Trì Lục nhắc nhở cô.

 

"Nghe rồi ạ." Bác Mộ Trì bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà mẹ nghĩ hơn xa rồi."

 

"Xa gì?" Trì Lục nhéo mặt của cô: "Có cần mẹ của con nhắc nhở con chút không? Con cũng đã đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi đấy."

 

Bác Mộ Trì đã đủ 20 tuổi, sang năm là 21 tuổi rồi.

 

Bác Mộ Trì nghẹn lời, dở khóc dở cười.

 

Nào có ai nói thế bao giờ.

 

Cô ồ một tiếng: "Vậy còn cũng còn nhỏ mà, con không muốn yêu đương đâu."

 

Nói thật, trước mắt Bác Mộ Trì chưa cân nhắc đến chuyện có bạn trai.

 

Trì Lục hứ một tiếng: "Chờ đến lúc con gặp được người mình thích thì sẽ muốn thôi."

 

Bác Mộ Trì đáp lời, cũng không phủ nhận lời của Trì Lục.

 

Chỉ là cô nghĩ, có lẽ cô rất khó tìm được người mình thích, tìm được bạn trai phù hợp với tiêu chuẩn của mình.

 

Từ nhỏ nhìn thấy ba mẹ ân ân ái ái mà lớn, tiêu chuẩn tìm bạn trai của cô cũng khá cao.

 

***

 

Có lẽ là do trước lúc ngủ đã thảo luận với Trì Lục về người bạn trai không tồn tại này, đêm nay Bác Mộ Trì mơ thấy mình dẫn bạn trai về nhà.

 

Chỉ là dù cô có cố gắng nhìn gương mặt của người bạn trai kia thì cũng không nhìn rõ.

 

Điều duy nhất cô có thể xác định là, dáng người của bạn trai cô dẫn về nhà cũng không tệ lắm, mặc một chiếc áo khoác dài, chân cũng dài, người rất cao, thân hình thẳng tắp.

 

Cô đứng chung với anh, vừa đủ đứng đến cằm anh.

 

Bác Mộ Trì cao 1m69, bởi vậy có thể thấy bạn trai của cô cao từ m8 trở lên.

 

Xác định được điểm này, Bác Mộ Trì thoáng yên tâm. 

 

Cô biết mình không thể nào tìm bạn trai thấp hơn m8, cô không chỉ nhan khống mà còn là chiều cao khống, thân hình khống.

 

Cô không thích người khác phái cơ bắp cuồn cuộn, nhưng không có chút cơ bắp thì cô cũng không chấp nhận được.

 

Cô còn rất thích người mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra thì có cơ bắp.

 

...

 

Sáng sớm Đàm Thư nghe Bác Mộ Trì kể về giấc mộng của mình, cô ấu gửi cho cô một tràng hahaha.

 

Đàm Thư: "Cậu nằm mơ thật này."

 

Bác Mộ Trì: "Thì sao, tớ cảm thấy giờ tớ cũng có thể tìm được một anh bạn trai vừa đẹp vừa cao vừa giỏi."

 

Đàm Thư: "Nếu xét về ngoài hình và năng lực của cậu, không tìm ra được người hội tụ đủ các phương diện trên, tớ sẽ không làm bạn với cậu."

 

Chuyện tìm đối tượng này, kiêng kị nhất là giúp đỡ người nghèo.

 

"..."

 

Thấy câu nói này của Đàm Thư, Bác Mộ Trì cảm thấy cô ấy nói rất có lý.

 

Bác Mộ Trì: "Cậu nói đúng."

 

Đàm Thư: "Nhưng mà…."

 

Bác Mộ Trì nằm lì trên giường nhướng mày: "Nhưng cái gì?"

 

Đàm Thư: "Tớ cảm thấy với những điều kiện cậu đã nói với tớ, thật ra bên cạnh cậu có người phù hợp đó."

 

Bác Mộ Trì: "Hả? Ai?"

 

Sao cô không biết?

 

Đàm Thư: "Phó Vân Hành và Hứa Minh đều phù hợp với điều kiện bạn trai trong mộng của cậu đấy."

 

Theo lời Đàm Thư, Phó Vân Hành là trúc mã của Bác Mộ Trì, điều kiện ở các phương diện cũng được. Dù bây giờ hai người có vẻ khá xa lạ, nhưng quan hệ thân thiết khi bé vẫn còn đó. Nếu không thì anh cũng không muốn Bác Mộ Trì đến chỗ mình ở nhờ. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.

 

Mà Hứa Minh, là đồng đội trong đội huấn luyện của Bác Mộ Trì. Bề ngoài phù hợp thì không nói, năng lực cũng rất mạnh, Bác Mộ Trì vô địch thế giới thì cậu ta cũng vậy.

 

Càng quan trọng hơn là, hai người thường xuyên huấn luyện cùng nhau, sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình cũng không phải không thể.

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Đàm Thư: "Sao nào, chẳng lẽ tớ nói không đúng?"

 

Bác Mộ Trì: "Không đúng lắm thật, họ chỉ có ngoại hình phù hợp thôi mà."

 

Đàm Thư: "Vậy cậu còn mơ được tính cách của đối tượng tương lai nữa à."

 

Lời này của Đàm Thư, Bác Mộ Trì không có cách nào phản bác.

 

Cô cô hết sức nhớ lại bạn trai trong mơ, mắc sáng rực lên: "Tớ mơ thấy."

 

Đàm Thư: "Hả?"

 

Bác Mộ Trì: "Bạn trai trong mơ của tớ dịu dàng lắm, đối xử với tớ rất tốt, còn thích sờ đầu tớ nữa."

 

Đàm Thư: "... Cậu mơ cụ thể ghê."

 

Bác Mộ Trì: "Đương nhiên rồi."

 

Đàm Thư: "Nhưng nói cách khác, nếu như Phó Vân Hành hay Hứa Minh làm bạn trai của cậu thì cũng dịu dàng và đối xử tốt với cậu thôi."

 

Bác Mộ Trì không biết phải nói sao với Đàm Thư, dù sao cô cũng cảm thấy hai người này không phải gu của cô.

 

Chưa nói đến chuyện họ không thích mình, mà dù có thích thì cô với họ cũng không thể nào đến với nhau.

 

Bác Mộ Trì: "Không được đâu không được đâu."

 

Đàm Thư: "Sao mà không được, tớ cảm thấy hai người họ có khả năng lớn nhất đó."

 

Bác Mộ Trì: "..."

 

Bác Mộ Trì: "Cậu muốn tớ chết cóng ở chỗ của Phó Vân Hành hay chết cóng ở chỗ Hứa Minh, cậu cứ nói thẳng đi."

 

Đàm Thư: "Ha ha ha ha ha ha tớ không biết."

 

Bác Mộ Trì hừ khẽ, không muốn so đo với Đàm Thư.

 

Cô nói chuyện với cô ấy rất lâu mới bò dậy.

 

Sau khi rửa mặt xong thì đi xuống lầu, Bác Mộ Trì thấy Bác Duyên mặc đồ thể ngồi ở phòng khách.

 

"Ba?" Bác Mộ Trì sững người một lúc: "Hôm nay ba đi rèn luyện với con à?"

 

Bác Duyên quay đầu lại nhìn rồi vẫy vẫy tay với cô: "Ừ, ba đi cùng con."

 

Bác Mộ Trì cười thật tươi: "Ba không ở với mẹ ạ?"

 

"Mẹ con còn đang ngủ, dù sao thì ba cũng phải chia thời gian cho cục cưng nhỏ nhà chúng ta chứ." Bác Duyên ăn ngay nói thật.

 

Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, kéo tay của ông ấy làm nũng: "Dạ, vậy cục cưng nhỏ của ba cảm ơn ba trước nhé."

 

Bác Duyên xoa đầu cô.

 

Nhưng Bác Mộ Trì không thể ngờ, cô và Bác Duyên ra ngoài chạy bộ thì đụng phải chú Phó của cô và Phó Vân Hành.

 

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, Bác Duyên cười khẽ: "Có duyên thật."

 

Phó Ngôn Trí: "Đúng thế."

 

Họ ở trong một khu biệt thự, các thiết bị rèn luyện rất đầy đủ.

 

Trong khu có sân chạy bộ rất thuận lợi.

 

Lúc đầu tốc độ của bốn người không chênh nhau nhiều lắm, dần dần, người chạy trước chỉ còn Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành.

 

Hai người họ chạy xong 5km rồi cùng nhau đi sang bên cạnh tập giãn cơ.

 

Sáng sớm rất dễ chịu, mặt trời vẫn chưa thoát khỏi tầng mây, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lóe lên.

 

Sau khi vận động thân thể cũng ấm áp theo, tinh thần thoải mái.

 

Bác Mộ Trì làm vài động tác giãn cơ đơn giản, cô liếc nhìn người tay dài chân dài bên cạnh, trong đầu không khống chế được hiện lên nội dung trò chuyện với Đàm Thư lúc sáng. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.

 

Ánh mắt của cô đảo từ dưới lên trên, len lén nhìn gương mặt của anh.

 

Vừa vận động xong, trán Phó Vân Hành lấm tấm mồ hôi, tiếng thở của anh cũng nặng nề hơn bình thường một chút.

 

Không hiểu sao, giờ phút này Bác Mộ Trì cảm thấy hormone của anh bùng nổ.

 

Gió thổi qua, cô có thể ngửi thấy hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người anh. Dù không có sự mát lạnh trước đó nhưng cũng không khiến cô thấy ghét.

 

Bác Mộ Trì đang suy nghĩ miên man, bỗng bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của anh: "Nhìn gì đấy?"

 

"..."

 

Bác Mộ Trì đơ ra, con mắt từ từ đảo quanh, không muốn đối diện với ánh mắt của anh. 

 

Im lặng một lúc lâu, Bác Mộ Trì giả ngu: "Hả? Không nhìn gì hết."

 

Cô chột dạ sờ lỗ tai nóng bừng lên, nói lấp lửng: "Em chỉ ngẩn người suy nghĩ thôi, hôm nay anh không đi làm à?"

 

Phó Vân Hành: "Đi."

 

"Ồ." Bác Mộ Trì kinh ngạc: "Chẳng phải khu nhà của chúng ta cách bệnh viện rất xa sao?"

 

Cô không ngờ tối hôm qua Phó Vân Hành ngủ lại nhà anh.

 

Phó Vân Hành chỉ "ừ" chứ không giải thích tại sao mình lại ngủ ở nhà một đêm.

 

Bởi vì chính anh cũng không nói rõ được. Anh chỉ chọn cái trước khi Quý Thanh Ảnh hỏi anh ở lại hay về nhà anh.

 

Thấy anh không muốn nói, Bác Mộ Trì biết điều không hỏi nữa.

 

Dù sao chỉ cần Phó Vân Hành không hỏi chuyện vừa nãy cô nhìn gì là được, những thứ khác đều không quá quan trọng.

 

***

 

Vận động xong trở về nhà, Bác Mộ Trì trốn trong sân gọi điện cho Đàm Thư, nói đầy thẳng thắn rằng, sau này mới sáng sớm đừng có đùa thế nữa.

 

Đam Thư vui vẻ một lúc lâu, trêu chọc cô nói: "Vì sao chứ? Chẳng lẽ cậu vì mấy nói của tớ mà yêu Phó Vân Hành hả?"

 

"Sao thế được?" Bác Mộ Trì cao giọng, thành thật nói: "Dù tớ có yêu chó cũng không yêu anh ấy."

 

Cô sợ chó, thích mèo.

 

Vừa dứt lời, Đàm Thư còn chưa kịp lên tiếng, bên tai Bác Mộ Tri đã vang lên giọng nói quen thuộc.

 

"Yêu ai?" Phó Vân Hành đứng sau lưng cô, tỏ vẻ không hiểu nổi.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)