TÌM NHANH
ĐẦU HÀNG TRƯỚC EM
View: 1.099
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 7: Cô còn muốn đánh người à?
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt

Đầu óc phong phú đến mức bay tới tận chân trời rồi!

 

Dĩ nhiên, dù bọn họ có nghĩ đến nát cả óc, sợ là cũng không nghĩ ra rốt cuộc giữa Cố Văn Chính và cô là có quan hệ gì.

 

Lúc lướt xuống tiếp nữa, Đào Yêu Yêu lại nhìn thấy một bình luận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

[Tôi biết cô gái này, khóa 18 của Khoa Biểu diễn, tên là Đào Yêu Yêu. Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy và người đàn ông này có hành động mập mờ.]

 

Ngón tay Đào Yêu Yêu chợt khựng lại, cô suy nghĩ rồi vẫn gửi tin nhắn nói với Cố Văn Chính về chuyện này, cô nghĩ hẳn là anh không quá hy vọng mình sẽ bị đàm tiếu như vậy.

 

Tin nhắn gửi hồi lâu không thấy trả lời.

 

Đào Yêu Yêu tắt bài đăng đi.

 

Hai mươi phút sau, Đào Yêu Yêu nghe được tiếng la hoảng sợ của Tiểu Ngư: "Ơ hay? Yêu Yêu, cái bài đăng đó bị xóa mất rồi! Tất cả bài đăng có liên quan cũng bị xóa!"

 

Xem ra anh vẫn đọc được.

 

Đào Yêu Yêu thờ ơ bảo: "Thật à? Bị xóa là tốt nhất, tớ cũng không thích bị người ta treo lên bàn tán trên mạng."

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Ngư cũng vô cùng tò mò, hôm tụ tập đó vị cậu Cố kia hình như không có giao lưu với Đào Yêu Yêu, rốt cuộc vì sao họ lại có thể cùng ra ngoài chứ?

 

Chúc Chúc mở Wechat với Tôn Tư Hàm ra, kể lại chuyện này với cô ta.

 

Hiện tại, Tôn Tư Hàm không có ở trường, đã vào đoàn phim chuẩn bị rồi.

 

Nhìn thấy tin nhắn Chúc Chúc gửi đến, Tôn Tư Hàm tức giận đến nghiến răng.

 

[Cậu không nhìn nhầm chứ? Thật sự là cậu Cố đích thân đến đón cô ta?]

 

[Cực kỳ chính xác, có ảnh có nhân chứng, chỉ tiếc bài đăng bị xóa rồi, chuyện này có rất nhiều người nhìn thấy đấy.]

 

[Ăn một bữa cơm đã câu được người, Đào Yêu Yêu thật là lợi hại, mấy người thật thà như chúng ta đây so ra quả kém cỏi.]

 

[Còn không phải sao. Nhưng mà cô ta cũng chỉ đến thế thôi, sao có thể so với cậu, luận về năng lực nghiệp vụ, cậu tốt hơn. Chúng ta đi đóng phim đàng hoàng, tuyệt đối mạnh hơn kẻ đi đường tắt như cô ta.]

 

[Cậu Cố là ai, cùng lắm là thấy mới mẻ thôi, tuyệt đối sẽ không yêu thích gì cô ta. Chúc Chúc, cậu để ý cô ta nhá, tuyệt đối không thể để cô ta cứ thế trèo lên.]

 

[Yên tâm đi. Tư Hàm, cậu cứ lo quay cho tốt đi, có cơ hội đừng quên giới thiệu tớ nha!]

 

[Đó là tất nhiên rồi.]

 

Tắt tin nhắn đi, Tôn Tư Hàm vẫn chưa bình tĩnh được. Một nhân vật như cậu Cố, đến cả việc nói với anh một câu còn khó, vậy mà Đào Yêu Yêu có thể cùng đi ra ngoài với anh, thủ đoạn quả là cao tay, huống chi hai người họ cùng xuất hiện còn là một tay mình thúc đẩy, cô ta không khỏi có cảm giác thất bại như trở thành đệm lưng cho người khác.

 

*

 

Cuối tuần, chị họ gọi điện thoại cho Đào Yêu Yêu, hẹn cô ra ngoài chơi.

 

Lúc mẹ kết hôn với bác Cố, Đào Yêu Yêu cũng không biết Cố Văn Chính chính là người năm đó chị họ thích, đây là lần đầu cô gặp lại chị họ sau khi hôn lễ của mẹ kết thúc.

 

Đào Yêu Yêu không biết có nên nói với chị họ về chuyện liên quan đến Cố Văn Chính không, nhưng ngẫm lại, cô thấy chị ấy bây giờ có bạn trai rồi, đã sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường, vẫn đừng nhắc đến thì tốt hơn.

 

Đào Viên Viên hẹn gặp Đào Yêu Yêu ở Tân Quang Thiên Địa.

 

Đây là trung tâm thương mại xa xỉ, cao cấp nhất ở thành phố B.

 

Đào Yêu Yêu đến trước, mấy cửa hàng ở đây thoạt trông đều là loại rất cao cấp, đứng ở đây quả thật có hơi chột dạ, vì dù sao cô cũng không tiêu nổi số tiền như vậy.

 

Cô chưa đợi bao lâu thì chị họ đã đến.

 

Đào Yêu Yêu suýt nữa là không nhận ta.

 

Váy liền màu đen của Prada, túi nhỏ của Chanel, chân đi một đôi giày thắt dây của Jimmy Choo, tóc dài hơi xoăn, đi từ xa đến cứ như một 'cô chiêu' nhà có điều kiện.

 

Người đến gần, Đào Yêu Yêu mới phát hiện trên cổ tay chị họ còn đeo một cái đồng hồ của Van Cleef & Arpels.

 

Đây là dòng đồng hồ đeo tay được mệnh danh là lãng mạn nhất thế giới, có giá một trăm mười sáu nghìn đô, cả thế giới chỉ có một trăm cái.

 

Nói cách khác, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Những cây kim của loại đồng hồ này giống như Ngưu Lang Chức Nữ, bên nam là kim phút, bên nữ là kim giờ, qua cả một ngày đợi chờ đằng đẵng, ngay thời khắc hai mươi ba giờ năm mươi lăm phút, cô gái cuối cùng cũng nhảy đến, lao vào trong lòng người đàn ông, ôm hôn nhau năm phút, rồi không ngừng trình diễn một vòng tuần hoàn cứ gặp nhau rồi xa cách.

 

"Chị họ, cái đồng hồ này của chị là thật hả?" Đào Yêu Yêu không nhịn được hỏi ra miệng.

 

Tuy là mua không nổi, nhưng Đào Yêu Yêu vẫn có chút hiểu biết về mấy nhãn hiệu này, loại đồng hồ này không phải thứ người thường có thể mua được.

 

Bạn trai của chị họ, Triệu Xuyên, là một lập trình viên, lương hằng tháng hơn ba vạn, để trong lớp người bình thường được coi là nhiều, nhưng cũng không phải mức có thể mua nổi cái đồng hồ này.

 

Đào Viên Viên giơ cánh tay lên cho em họ xem: "Thế nào? Cái đồng hồ này đẹp không? Là thật đó, không phải hàng superfake đâu."

 

"Không phải chứ! Chị, chị mua một cái đồng hồ đắt vậy à! Chị trúng số hả?"

 

"Không phải là chị mua, là người khác tặng cho chị, nhưng mà chị thấy quả thật giống như trúng số!"

 

Trên khuôn mặt của chị họ ngập tràn hưng phấn, đây là hình ảnh đã lâu rồi Đào Yêu Yêu chưa từng thấy lại.

 

"Không phải là anh rể tặng cho chị chứ?"

 

Đào Viên Viên bĩu môi: "Em bảo Triệu Xuyên? Anh ta cả đời cũng không mua được cho chị cái này, chưa kể chị với anh ta chia tay rồi."

 

"Sao cơ? Hai người chia tay? Chị họ, không phải hai người chuẩn bị kết hôn luôn rồi sao?" Lúc này Đào Yêu Yêu giật mình không thôi.

 

"Đừng nhắc đến lão nữa! Lần trước trên đường về nhà, chị gặp phải lưu mạnh, chị gọi cho lão vậy mà lão không nhận, may sao có quý ông kia đi ngang đã cứu chị, lúc đó chị lập tức tỉnh ngộ. Con người giống lão, lúc chị cần thì không phân thân ra được, vậy ở bên nhau có nghĩa lý gì."

 

Đào Viên Viên kéo lấy cánh tay Đào Yêu Yêu, vừa đi vừa nói.

 

Nhưng tính chất công việc của Triệu Xuyên chính là vậy mà, chính vì phải làm thêm rất nhiều ca mới có thể nhận được khoản tiền lương ba vạn một tháng!

 

Giọng nói trong lòng Đào Yêu Yêu giải thích thay cho Triệu Xuyên, nhưng lời của chị họ cũng không phải không hợp lý. Không còn cách nào khác, cô đành hỏi sang một chuyện khác.

 

"Người yêu của chị chính là quý ông đã cứu chị kia à?"

 

"Bingo! Anh ấy là người đàn ông phong độ nhất chị từng gặp, rất lịch sự, rất biết săn sóc. Yêu Yêu, chị hoàn toàn không tài nào từ chối được anh ấy!"

 

Nhìn chị gái mặt mày hớn hở, Đào Yêu Yêu cảm thấy mình có nói gì cũng vô ích, chỉ có thể bảo một câu mong chị mình bảo vệ tốt bản thân, đừng có để bị tổn thương.

 

"Đến đây đi, Yêu Yêu, hôm nay chị sẽ mua quần áo cho, đồ em mặc cũ quá rồi, dù sao em cũng là người sắp trở thành ngôi sao lớn, không có mấy món quần áo đẹp sao mà được!"

 

"Thôi bỏ đi chị ơi! Quần áo ở đây siêu đắt đó! Bây giờ em cũng chưa phải ngôi sao gì, căn bản không cần mặc quần áo đắt như thế!"

 

Ngẫm lại là cô thấy nhức nhối rồi, một bộ quần áo nào đó thôi cũng tới mấy vạn tệ, cô có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều trang bị game!

 

Tuy là nhà họ Cố có tiền, nhưng đó cũng không phải thứ thuộc về cô, cô cũng từ chối hết ý tốt của bác Cố, tiền dùng toàn là từ học bổng và thu nhập thêm bình thường kiếm được. Bây giờ phải tốn nhiều tiền thế để mua quần áo, trái tim cô thật sự không chịu nổi.

 

"Ôi chao, không cần tiết kiệm thay cho chị, người kia nhiều tiền lắm, em nhìn cái đồng hồ này là biết đó. Chị đã nói sẽ mua cho em, em cũng đừng cố chấp nữa!"

 

Bị chị họ kéo tay đi vào, Đào Yêu Yêu cảm thấy mình cứ như 'đồ nhà quê lên thành phố'.

 

Prada, Hermes, Chanel, Valentino, Givenchy... Mấy nhãn hiệu bình thường xuất hiện trên tạp chí và phim ảnh, tất cả đều có trong trung tâm thương mại này.

 

Tuy nói là đắt đó, nhưng có bao nhiêu cô gái không thích quần áo và túi xách?

 

Vào cửa hàng Chanel, Đào Yêu Yêu liếc mắt đã bị một cái túi đeo vai đính đá màu đen nằm trên kệ hấp dẫn.

 

Lúc cô vươn tay, chuẩn bị mang xuống xem thử thì có tay của một người khác đã tranh cầm lấy nó trước.

 

Đào Yêu Yêu đánh mắt sang nhìn, chỉ cần liếc qua đã biết đây là một cô gái đầy kiêu căng, tiêu tiền như nước.

 

Cao gầy, da trắng, bề ngoài xinh đẹp, toàn thân đều là hàng số lượng có hạn, nom tự cao tự đại. 

 

Cô ta cứ như không nhìn thấy Đào Yêu Yêu vậy, hờ hững nói một câu 'gói lại giúp tôi' với người nhân viên đi theo bên cạnh cô ta.

 

Mà người nhân viên kia cũng nhanh chóng cung kính nhận lấy, cúi đầu: "Dạ, cô Liễu."

 

Không phải là cô muốn giành cái túi, cũng không phải cô muốn gây sự, chỉ là Đào Yêu Yêu đã bị loại ngạo mạn này chọc giận.

 

"Đợi đã, là tôi nhìn thấy cái túi này trước."

 

"Xin lỗi thưa cô, trong cửa hàng chỉ có một cái này thôi ạ." Trong giọng nói của nhân viên không hề có ý muốn xin lỗi, mà thậm chí còn có chút khinh thường.

 

Tất nhiên là Đào Yêu Yêu biết, với trang phục và phụ kiện trên người mình, vừa nhìn là đã biết không phải kẻ có tiền.

 

"Vì sao? Cái túi này không nên để cho người nhìn thấy trước à?" Chẳng biết từ khi nào, chị họ đã đến đứng bên cạnh cô.

 

"Đây là mẫu túi mới nhất của Chanel, tất nhiên người sở hữu nó cũng phải tương xứng, chứ như cô đây..." Cô ta quan sát trên dưới Đào Yêu Yêu một lần, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi nói: "Không xứng với cái túi này lắm."

 

"Xứng hay không để cô nói là được à? Trước chưa nói cô này có xứng hay không, nhưng tôi nghĩ kẻ kiêu căng, tự đại, không xem ai ra gì như cô nhất định không xứng có một cái túi quý giá như vậy." Đào Viên Viên không hề nhún nhường.

 

Hình như rốt cuộc cái cô cao ngạo kia cũng đã bằng lòng nhìn thẳng người khác, cô ta kéo cái kính râm vẫn đang đeo xuống, nói với giọng hơi châm chọc: "Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là Đào Viên Viên nhảy lầu vì cậu Cố năm đó à? Tôi còn tưởng cô thế nào cũng phải liệt hết nửa người, không ngờ đến giờ cô vẫn còn vui vẻ vậy."

 

Sắc mặt Đào Viên Viên phút chốc trở nên tái nhợt, mà Đào Yêu Yêu cũng rất ngạc nhiên. Xem ra cô gái này là có quen biết Cố Văn Chính, cũng biết về chuyện năm đó.

 

"Thật là khiến cô phải thất vọng rồi, bây giờ tôi đang rất khỏe mạnh, trái lại là cô đấy cô Liễu ạ, năm đó da mặt cô cũng dày lắm, không biết bây giờ cô có trở thành bạn gái của Cố Văn Chính chưa?"

 

Hai người cứ nói qua nói lại, Đào Yêu Yêu hiểu được, năm đó hai người này đều thích Cố Văn Chính, là tình địch với nhau. Không hổ là cậu Cố, bản lĩnh chọc hoa đào là hạng nhất!

 

"Chị, thôi đi, chúng ta đi thôi." Vì liên lụy đến Cố Văn Chính, Đào Yêu Yêu không muốn gây ra bất kỳ phiền phức gì.

 

"Chị? Thì ra là hai chị em, chẳng trách dáng vẻ nghèo mạt y hệt nhau! Nhưng mà cô đó, Đào Viên Viên, cô tìm ở đâu ra một tên nhà giàu mới nổi vậy, ăn mặc cũng không quá tệ."

 

"Liễu Tư Văn, đừng có quá đáng!"

 

Đào Viên Viên gần như muốn lao tới rồi, Đào Yêu Yêu vội vã kéo cô ấy lại.

 

"Sao đây? Cô còn muốn đánh người à?"

 

Đang lúc hai người 'mồm năm miệng mười ầm ĩ', một giọng nam dễ nghe đột ngột truyền đến: "Đang làm cái trò gì vậy?"

 

Đào Yêu Yêu nghe tiếng nhìn lại, lập tức bị người đến làm cho sững sờ.

 

Vóc dáng cao một mét tám mươi mấy, chân dài, mặc một cái áo da màu đen, vai rộng, thắt lưng hẹp, thoạt trông thì tuổi không lớn hơn cô bao nhiêu. Mắt tròn, mi dài, cứ hệt như búp bê. Môi hơi vểnh, lóe lên màu hồng sáng bóng, khiến người ta không nhịn được mà muốn thưởng thức một phen.

 

Hai loại khí chất là đẹp trai và đáng yêu cùng hòa lại trên người anh ta, khiến người ta nghĩ đến một thiếu niên đẹp đẽ như bước từ trong truyện tranh ra, trong toàn vẻ không bị gò bó trên người lại thấp thoáng chút bất cần.

 

"Tần Hoài?" Giọng Liễu Tư Văn vang lên, phần lớn là thấy kinh ngạc.

 

"Thì ra là cô Liễu à! Sao nãy tôi cứ như đi vào chợ ấy nhỉ, đừng thế chứ..."

 

Liễu Tư Văn hiểu được ý trong lời anh ta, chính là ban nãy mình có hơi mất phong độ.

 

"Tôi vừa ý một cái túi xách, cô gái này khăng khăng muốn giành với tôi, nên đã xảy ra chút tranh chấp thôi. Tôi nghĩ là cậu Tần sẽ không định tham gia vào cả chút chuyện cỏn con này, đúng chứ?"

 

Đào Yêu Yêu bị khả năng trợn mắt nói dối của người phụ nữ này thuyết phục, không nhịn được mà lên tiếng phản bác: "Rõ ràng là cô đã cướp được, đánh trả lại là không đúng!"

 

Tần Hoài nhìn sang cô. Cô gái này trắng đến phát sáng, màu da trắng quá nổi bật, khiến dù ở trong đám đông người ta cũng có thể chú ý đến cô.

 

Vóc người là ma quỷ, trong mắt lại đầy ngây thơ, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lúng liếng như nước hồ thu, điềm đạm đáng yêu, trong ngây thơ là chút vị quyến rũ không tự biết.

 

Lúc này, hẳn vì phẫn nộ mà khuôn mặt cô ửng lên, trông đầy sinh động, chẳng trách tên mặt liệt Cố Văn Chính kia lại đối xử có phần khác biệt với người này.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)