TÌM NHANH
ĐẦU HÀNG TRƯỚC EM
View: 1.028
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 13: Hứa Trân Ni nhìn theo hướng ngón tay chỉ
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt
Upload by Tinh Nguyệt

Hứa Trân Ni nhìn theo hướng ngón tay chỉ.

 

Tần Hoài vẫn đẹp trai như trước, chỉ tiếc trong mắt cô ta, mặt mũi của người nọ dù trước dù sau vẫn non tơ, tác phong làm việc cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, vốn chẳng phải là gu của cô ta.

 

Người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta thì khá thú vị, còn mang vòng hoa nạm kim cương tạo hiệu ứng giống như vương miện trên đầu cô ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Hứa Trân Ni cầm một ly rượu vang đỏ, dùng tư thái tao nhã đi về phía Tần Hoài và Đào Yêu Yêu.

 

“Tần Hoài, đã lâu không gặp.” Hứa Trân Ni chào hỏi trước, đôi môi đỏ rực, xinh đẹp động lòng người.

 

Tần Hoài cũng mỉm cười: “Cô Hứa, đã lâu không gặp, cô ngày càng xinh đẹp hơn rồi.”

 

Tần Hoài kéo Đào Yêu Yêu đến trước mặt: “Giới thiệu với cô, đây là bạn gái tôi Đào Yêu Yêu, Yêu Yêu, đây là Hứa Trân Ni, bạn của anh.”

 

“Cô Hứa, xin chào...” Đào Yêu Yêu bất chấp gượng gạo mà chào hỏi.

 

Hứa Trân Ni đánh giá Đào Yêu Yêu từ trên xuống dưới, khỏi nói, đúng thật là dáng vẻ không tệ.

 

Chỉ là đột nhiên, cô ta đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Khuôn mặt này, tôi không thích lắm.”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dứt lời, Hứa Trân Ni giơ ly của mình lên, hơn phân nửa ly rượu vang đỏ không còn một giọt, đổ cả lên đầu Đào Yêu Yêu.

 

Trước biến cố đột ngột này cũng không ai kịp phản ứng.

 

Lý Tuyết che miệng mình lại, suýt chút nữa kêu lên. Cô ta biết từ trước đến nay Hứa Trân Ni luôn bá đạo, nhưng không ngờ cô ta lại đổ cả ly rượu vang đỏ lên đầu bạn gái Tần Hoài ngay trước mặt nhiều người như vậy.

 

Chất lỏng mang theo màu sắc theo tóc trượt xuống, trên mặt Đào Yêu Yêu phủ đầy rượu vang đỏ, váy trắng cũng bị nhuộm màu. Cô đưa tay lau chất lỏng trên mặt, vô cùng chật vật.

 

Sắc mặt Tần Hoài lập tức thay đổi: “Hứa Trân Ni, cô quá đáng rồi đấy!”

 

Hứa Trân Ni vuốt tóc, hời hợt nói: “Vậy thì sao, anh mang theo người tới khoe khoang, phải chuẩn bị đầy đủ.”

 

“Đào Yêu Yêu, cô là kẻ ngốc sao? Đứng ở đây cho người ta tạt rượu? Đừng để mất mặt ở chỗ nãy nữa, đi ra ngoài.” Không biết từ khi nào, Cố Văn Chính đi tới bên này.

 

Vốn đã không chịu nổi nữa, lúc này nghe được lời của Cố Văn Chính, lại càng cảm thấy ấm ức, Đào Yêu yêu bắt đầu vô thức rơi nước mắt, nhưng nước mắt trộn lẫn với rượu vang đỏ, nhìn cũng không ra.

 

Chợt nghe thấy giọng nói của Cố Văn Chính, Hứa Trân Ni không kìm được liếc mắt, ba năm không gặp, người đàn ông này trưởng thành càng thêm mê người.

 

Đôi mắt thâm thúy phảng phất như có biển rộng, bên trong là sóng bão mãnh liệt, sống mũi cao thẳng, dáng hình cánh môi hoàn mỹ, ngũ quan như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, tràn ngập hơi thở của đàn ông, ngay cả giọng nói cũng có âm điệu như bass đàn dương cầm bình thường.

 

“Hi, đã lâu không gặp.” Hứa Trân Ni làm như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi Cố Văn Chính.

 

Cố Văn Chính liếc nhìn Hứa Trân Ni: “Hôm nay cô quá đáng rồi.”

 

Hứa Trân Ni bĩu môi: “Cô ta có quan hệ gì với anh?”

 

Cố Văn Chính không trả lời, nắm lấy tay Đào Yêu Yêu muốn đi ra ngoài, Tần Hoài ngăn cản.

 

“Người là tôi dẫn đến, dựa vào cái gì mà đi theo anh?”

 

“Cho nên, anh mang cô ấy tới là để cho cô ấy chịu nhục?”

 

“Tôi cũng không ngờ Trân Ni lại như vậy.”

 

Cố Văn Chính không để ý tới Tần Hoài nữa, quay đầu nhìn về phía Đào Yêu Yêu: “Đào Yêu Yêu, cô có đi hay không?”

 

Đào Yêu Yêu đẩy tay Tần Hoài ra, không nói một câu, thái độ đã rất rõ ràng.

 

Tần Hoài muốn nói gì đó, lại không thốt nên lời, không phải mục đích hôm nay đã đạt được rồi sao? Một hòn đá trúng hai con nhạn, nhưng không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy không quá thoải mái.

 

Cố Văn Chính túm Đào Yêu Yêu đi ra ngoài, từ lực của tay anh, cô biết anh rất tức giận.

 

Cố Văn Chính thực sự rất tức giận. Khi nhìn thấy cô và Tần Hoài đứng cạnh nhau, anh tức giận; lúc Hứa Trân Ni hắt rượu vang đỏ của cô, anh càng tức giận; mà lúc anh tức nhất là khi nhìn thấy cô chật vật như vậy, vậy mà anh lại không quản được mình.

 

Đi ra khỏi cửa lớn, Cố Văn Chính vung mạnh tay, đào Yêu Yêu lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.

 

“Cô thật có bản lĩnh, bây giờ mới có mấy ngày, đã chân trước chân sau với Tần Nhị.”

 

Giọng điệu của anh tràn đầy châm chọc, giống như một cây kim nhỏ đâm sâu, Đào Yêu Yêu sắp không đứng vững.

 

Giờ phút này nước mắt cô cuối cùng vẫn không ngừng được, cô không ngừng giơ tay lau mặt, không nói không rằng, cô sợ chỉ cần mình mở miệng không nén được mà khóc nấc lên.

 

Gió bên ngoài hơi lớn, Đào Yêu Yêu chịu gió, lạnh tới mức nổi da gà.

 

Cố Văn Chính cởi áo vest khoác lên cho Đào Yêu Yêu, lại lấy khăn tay mình mang theo lau mặt cho cô.

 

Động tác không được coi là cẩn thận nhưng cũng không thể gọi là thô lỗ, Đào Yêu Yêu dè dặt: “Hay là để tôi tự làm đi.”

 

Cố Văn Chính ném khăn tay cho cô.

 

Ngay lúc anh khoác quần áo cho cô, Đào Yêu Yêu lại cảm nhận được sự dịu dàng, trái tim cô không kìm được mà đập nhanh hơn.

 

Đây là ảo giác của cô thôi, cho tới bây giờ cô vẫn biết, Cố Văn Chính chán ghét mẹ con cô.

 

Bảo vệ   lái xe của Cố Văn Chính tới.

 

“Đồ đạc của tôi còn ở chỗ cậu Tần...”

 

Vừa dứt lời, Đào yêu Yêu đã cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh xuống.

 

Cố Văn Chính lạnh lùng nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

 

Cô biết, nhất định là anh lại hiểu lầm cái gì đó.

 

“Không nghĩ tới cô tùy tiện như vậy, tới giờ mới được bao lâu lại  sống chung với người khác.”

 

“Không phải như vậy, tôi chuẩn bị về nhà, trùng hợp hôm nay cậu Tần tìm tôi có việc, nên mới tạm thời bỏ vali lên xe của anh ấy.”

 

Anh bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, dường như đang phán đoán tính chân thực của lời cô nói.

 

“Yêu Yêu.”

 

Là giọng nói của Tần Hoài, anh ta vẫn đuổi theo sau.

 

“Cậu Tần, anh tới đúng lúc, đưa vali cho tôi đi.”

 

“Chuyện hôm nay, thật xin lỗi, tôi không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này.”

 

Tần Hoài nhìn áo trên người Đào Yêu Yêu chằm chằm, suy nghĩ gì đó.

 

Cố Văn Chính ngồi vào chiếc Rolls-Royce Guthett của anh trước, đóng cửa xe lại.

 

“Đào Yêu Yêu, cho cô năm phút.”

 

Đào Yêu Yêu biết lời này là nói với cô, không dám trì hoãn.

 

“Cậu Tần, không nói chuyện hôm nay nữa, anh đưa vali cho tôi trước đi.”

 

“Muốn tôi đưa cô về không?”

 

“Không cần, tôi… Anh đưa tôi cái vali nhanh lên được không?”

 

Nhìn ra Đào Yêu Yêu thật sự sốt ruột, lúc này Tần Hoài mới nói bảo vệ lái xe tới.

 

Với việc Tần Hoài không hỏi mối quan hệ giữa cô và Cố Văn Chính, Đào Yêu Yêu vẫn rất biết ơn, nếu không cô thật sự không biết trả lời như thế nào.

 

Sau khi lấy lại cái vali nhỏ của mình, Đào Yêu Yêu vội vàng lên xe, còn chưa ngồi vững, xe đã khởi động.

 

Nhìn chiếc xe đi xa, Tần Hoài vuốt cằm cười nhưng không nói, nhìn sao cũng có một nét tà khí, không còn thành khẩn như vừa rồi khi đối mặt với Đào Yêu Yêu.

 

Ngay sau khi Cố Văn Chính dẫn Đào Yêu Yêu rời đi, Hứa Trân Ni chính miệng nói với anh ta rằng cô ta sẽ hủy hôn ước.

 

Về phần Cố Văn Chính bên này, anh ta có thể xác định, Đào Yêu Yêu chắc chắn là một điểm đột phá, tuy rằng không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng nhất định không tầm thường.

 

Ban đầu anh ta cho người tìm hiểu tư liệu Đào Yêu Yêu, vậy mà lại không tra ra cái gì cả, cũng không phải là cô được bảo mật kỹ, thật sự là không có gì để nói, chỉ biết cô học ở đại học B, ngoài ra anh ta cũng không hỏi ra được cái gì, nhìn thấy Cố Văn Chính phản ứng như vậy, chuyện này cũng thật thú vị.

 

Cố Văn Chính vẫn lạnh mặt, Đào Yêu Yêu ngồi ở phía sau lo sợ bất an.

 

“Hôm nay tôi mới gặp cậu Tần lần thứ hai, anh ta nói muốn tôi giúp anh ta một việc, tôi không biết anh ta muốn dẫn tôi tới chỗ này, tôi thật sự không có gì với anh ta cả.”

 

Đào Yêu Yêu vốn chỉ muốn giải thích mình không có qua lại với cậu Tần như anh nói.

 

“Cô với anh ta có gì với nhau hay không cũng không cần giải thích với tôi, mới gặp mặt lần thứ hai mà Tần Hoài đã chi ra tiền triệu trên người cô, không biết nên nói cô cao tay hay là nên nói Tần Nhị ngu.”

 

Đào Yêu Yêu biết giá trị bộ trên người này chắc chắn không nhỏ, nhưng không biết lại đắt như vậy, quả nhiên đối với người có tiền, tiền cũng chẳng là gì.

 

Cô dứt khoát im lặng, mấy thứ này đến hôm khác vẫn nên trả lại cho Tần Hoài đi, cô cầm đồ cũng bất an trong lòng.

 

Thấy Đào Yêu Yêu không nói lời nào, Cố Văn Chính dường như càng tức giận hơn, trong nháy mắt nhiệt độ trong xe giảm xuống vài độ.

 

“Sao đột nhiên muốn về nhà ở?”

 

Cách một lúc, Cố Văn Chính lại hỏi một câu.

 

“Gần đây tôi nhận một bộ phim, địa điểm quay phim gần nhà, cho nên muốn về nhà ở vài ngày.”

 

Đào Yêu Yêu nhanh chóng tìm cho mình một lý do, cô rất ngại khi nói mình và bạn cùng phòng cãi nhau.

 

Nhận một bộ phim? Chỉ riêng phân cảnh “người qua đường” của cô, cùng lắm chỉ mấy ngày đã quay xong, hơn nữa địa điểm quay phim rõ ràng là cách trường học khá gần, người phụ nữ này lại nói dối.

 

Cố Văn Chính hừ lạnh một tiếng, cũng không vạch trần cô.

 

Cuối cùng cũng đến nhà họ Cố.

 

Mỗi lần nhìn thấy nơi này, Đào Yêu Yêu đều cảm thán, người có tiền thật sự quá tốt, biệt thự độc lập lớn như vậy, phong cảnh cũng đẹp, tấc đất tấc vàng không phải nói chơi.

 

“Cậu chủ, cô chủ.”

 

Quản gia đã sớm chờ ở bên ngoài.

 

Cố Văn Chính: “Chú Tề, sau này không cần ra ngoài chờ cháu.”

 

Đào Yêu Yêu mỉm cười với quản gia: “Chú Tề, chào chú.”

 

Cô không quá thân với quản gia, cũng không biết nên nói gì nữa, tự xuống xách vali nhỏ của mình.

 

“Cô chủ, để tôi giúp cô xách vali đi.”

 

“Chú Tề, không cần lo cho cô ta, để cho cô ta tự mình cầm.”

 

Đào Yêu Yêu còn chưa mở miệng, Cố Văn Chính đã nói trước. Cô vốn đã chuẩn bị lấy xong rồi nhá.

 

“Chú Tề, cái vali này rất nhẹ, cháu tự cầm là được rồi.”

 

Cố Văn Chính đi ở phía trước, Đào Yêu yêu bước theo phía sau. Khi qua ngưỡng cửa, bởi vì đi giày cao gót mười xăng-ti-mét, cô không cẩn thận, dưới chân va vấp, cô ngã về phía trước.

 

Trong lúc hoảng hốt, cô chỉ có thể tìm cái gì đó để níu lấy.

 

Sẽ rất nguy hiểm nếu mặt mũi chúi thẳng xuống đất, cuối cùng cũng dừng kịp thời. 

 

Cô lại cảm thấy, dường như bầu không khí có cái gì đó không đúng lắm.

 

Đào Yêu Yêu thử nhìn thứ mình nắm lấy, hình như là, thắt lưng của người nào đó?

 

Xúc cảm trên mặt rắn chắc, vừa rồi thậm chí cô còn cọ cọ.

 

Cố Văn Chính hóa đá, không thể tưởng tượng được cô lại cọ vào mông anh!

 

Quản gia đi theo phía sau nhìn thấy tình cảnh này cũng là sợ ngây người, ánh mắt trợn tròn cả lên, còn có loại thao tác này?

 

Cố Văn Chính cứng ngắc quay đầu lại, giọng anh lạnh muốn nhỏ ra nước: “Còn không đứng lên?”

 

Rốt cục giờ phút này Đào Yêu Yêu cũng nhận ra mình bám lấy Cố Văn Chính với tư thế kỳ lạ đến mức nào, mặt cô còn dán vào mông anh.

 

Trong nháy mắt, cô cảm thấy mặt đỏ rần, vội vàng đứng dậy đứng.

 

“Rất xin lỗi, tôi không cố ý...”

 

Lần này Cố Văn Chính cũng không muốn nói chuyện với cô nữa.

 

“Chú Tề, giúp cô ta xách vali một lúc đi.”

 

“Được ạ, cậu chủ.”

 

Đào Yêu Yêu xấu hổ không thôi, bước qua cái ngưỡng cửa thôi cũng chật vậy như vậy, sau này phải luyện tập đi giày cao gót nhiều hơn.

 

Bác Cố và mẹ vẫn chưa về nhà.

 

Đào Yêu Yêu vào phòng mình.

 

Trong căn phòng rộng lớn, khắp nơi đều là màu hồng, đây là bác Cố dặn dò người ở trang trí, một phòng công chúa mộng mơ.

 

Chỉ tiếc, cô không phải công chúa, chỉ là một đứa con riêng mà nhà họ Cố không muốn công khai.

 

Trở lại đây một lần nữa, như thể tiến vào một thế giới không thuộc về cô.

 

Đào Yêu Yêu thay lễ phục quý giá trên người xuống, mặc bộ đồ ngủ thoải mái.

 

“Cốc cốc.” Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.

 

“Cô chủ, có thể xuống ăn cơm rồi.”

 

Là dì Lâm.

 

“Được, con xuống ngay đây, cám ơn dì Lâm.”



 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)